pacman, rainbows, and roller s
Đời Này Kiếp Này

Đời Này Kiếp Này

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323273

Bình chọn: 10.00/10/327 lượt.



“Bố ạ, bố không cần phải nói khéo như thế, càng không cần chụp mũ gì cho con cả, cũng càng khỏi phải lấy bà ngoại ra dạy dỗ con. Bố dựa vào cái

gì mà nhắc đến ông bà ngoại? Bố có xứng đáng với ông bà ở nhà không?

Không phải người phụ nữ kia đến khóc lóc kể lể với bố, không phải bà ta

đến nói với bố, thế nên bố mới gọi con đến dạy cho một trận chứ. Con

không cho rằng con làm sai cái gì cả, con chỉ không muốn đặt người đáng

ghét lọt được vào trong tầm mắt của mình thế thôi.”

Thủ Thủ cười nhạt: “Còn đây là ý gì ư? Bố ạ, trong lòng bố biết rõ nhất.”

“Thủ Thủ, con làm thế với người khác là không hề công bằng, nhất là đối với Uyển Uyển….”

Thủ Thủ vẫn lạnh nhạt cười cắt ngang: “Bố ạ, nếu như bố cảm thấy thế này đối với con bé là không công bằng, vậy bố nên dắt nó về nhà đi, công bố với thiên hạ rằng đây là con gái bố. Uyển Uyển….Uyển Uyển à….gọi thân

mật thật đấy…..bố ạ, con rất khâm phục bố, bố thậm chí còn dùng thứ tự

nhà họ Diệp đặt tên cho nó. Ắt hẳn phải suy nghĩ nhiều lắm! Sao bố không dứt khoát đổi tên thành Diệp Thận Uyển đi! Bố lo gì nào? Bố lo danh dự, lo địa vị của mình ư? Năm đó bố có dũng khí làm loại chuyện này, vậy

cũng nên có dũng khí đi gánh vác hậu quả chứ ạ!”

“Thủ Thủ! Con càng nói càng hư không thể tưởng nổi! Cho con ăn học bao nhiêu năm, là để con nói những lời này với bố đấy à?

Giọng cô bắt đầu run lên: “Mẹ con không dạy con gì cả, mẹ chỉ kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích. Một cô gái 17 tuổi, ngàn dặm xa xôi, ngồi

tàu 4 ngày 3 đêm, theo đuổi một tình yêu trong cổ thích mà thôi. Bố, bố

biết bố tàn nhẫn lắm không, bố đem thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới này đập vỡ trước mặt con, con không biết con còn có thể tin tưởng vào cái gì,

con không biết con còn có thể tin tưởng vào ai nữa đây.”

Diệp Dụ Hằng trầm lặng một phút chốc mới nói: “Bố có lỗi, con không thể

giận cá chém thớt với Uyển Uyển được, con bé vô tội. Em ấy năm nay mới

chỉ có 13 tuổi….Ngày hôm qua thông báo hủy tiết mục độc tấu, em ấy buồn

lòng đến nỗi không làm gì được, chỉ nhốt mình trong phòng khóc đến cả

một ngày…Lần này xem như cho qua đi, bố hy vọng con một vừa hai phải,

đừng có lần sau nữa.”

“Lần này con làm thế, lần sau con vẫn sẽ làm thế! Bố có từng nghĩ cho

con không? Con cũng là con gái của bố, bố có từng nghĩ cho con không?”

Thủ Thủ chỉ cảm giác không thể nín nhịn được nữa, nước mắt cuộn trào

lên, “Con từng khóc bao nhiêu lần rồi bố biết không? Con buồn lòng bao

nhiêu lần rồi bố biết không? Người ta ngưỡng mộ con có được một hạnh

phúc giống như công chúa, bố biết từ đỉnh cao hạnh phúc ngã lộn cổ xuống có ý vị gì không? So với từ nhỏ không biết gì đến hạnh phúc còn khổ sở

hơn gấp bội phần! Bố à, bố thật sự rất tàn nhẫn, bố dùng cách này làm

tổn thương mẹ, dùng cách này làm tổn thương con, bố còn yêu cầu con phải độ lượng, con không làm được đâu! Con không làm được đâu bố ạ! Con nói

với bố, nếu như giết người không phạm pháp, con nhất định sẽ giết bằng

được hai kẻ bọn họ! Bởi vì bọn họ cướp đi mọi thứ thuộc về con, bọn họ

cướp đi mọi thứ thuộc về mẹ con! Con vĩnh viễn không tha thứ cho lũ

người bọn họ! Con nói rồi đấy, có thể bây giờ con không đụng được vào

bọn họ, nhưng bố giữ được mẹ con họ 1 lúc, giữ không được mẹ con họ cả

một đời, tương lai thế nào cũng có 1 ngày, con sẽ đem tất cả những khổ

sở mà con chịu đựng, tất thảy đáp trả lại cho lũ người đó! Con sẽ khiến

bọn họ sống khổ hơn con gấp nghìn lần vạn lần! Con sẽ khiến mẹ con bọn

họ sống còn không bằng chết!”

“Bốp!”

Diệp Dụ Hằng không thể nhịn được, giáng cho cô một cái bạt tai: “Con điên rồi chắc?”

Tát xong ông mới sững sờ, Thủ Thủ lùi lại phía sau, lung lay như chực

đổ, dường như cũng không tin vào những gì đã xảy ra. Diệp Dụ Hằng hít

một hơi, lên tiếng gọi: “Thủ Thủ….”

Thủ Thủ trái lại nghiêng mặt qua, kéo theo cái cười mỉm, cái cười ấy so

với khóc còn khiến ông cảm giác hoảng sợ hơn. Cô từng từ từng chữ nói:

“Bố ạ, bố thật sự cho rằng, 3 năm trước con vì muốn cưới Kỷ Nam Phương

mà tự sát sao?”

Sắc mặt Diệp Dụ Hằng khẽ kinh hãi: “Thủ Thủ!”

Cô quay đầu chạy đi, tài xế đứng dưới lầu đợi, thấy cô ra liền giúp cô

mở cửa xe. Thư kí Tào thở hồng hộc đuổi theo xuống dưới: “Thủ Thủ, đừng

đi, có gì từ từ nói, đừng nóng nảy trẻ con thế mà.”

“Lái xe đi!”

Thư kí Tào chặn mở cửa xe: “Thủ Thủ, cô bình tĩnh một chút, bố cô đợt này sức khỏe không tốt lắm, cô thông cảm cho ông ấy….

“Chú lái xe đi chứ!”

“Thủ Thủ….”

Cô cuối cùng lên cơn cuồng loạn: “Các người buông tha cho tôi có được

không hả? Tôi không muốn ở lại nơi này nữa! Tôi không muốn gặp ông ấy

nữa! Tôi không muốn đối mặt với tất cả những thứ này nữa! Các người để

tôi yên ổn một lúc có được không hả? Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà

tôi… Các người để tôi về nhà được chưa đây…..”

Dòng nước mắt nóng hôi hổi chực trào ra, chỉ có mình cô biết, cô không

phải muốn về nhà, cô chỉ muốn về lại như trước kia, về lại quãng thời

gian không hề hay biết một cái gì như trước kia. Trước kia cô vẫn còn là cô công chúa nhỏ vô tư lự, là hạt minh châu duy nhất của bố mẹ, là mục

t