
n vật liệu A của chúng tôi được tăng cường hơn năm mươi lần so với vật liệu
hàng không titan…” Giai Ninh thuyết trình với những chuyên gia có mặt ở
đó.
Ông Lưu mặc quân phục màu xanh, đeo quân hàm thiếu tướng đặt hai tay
lên bàn kiểm soát, nghiêng người về phía trước, cẩn thận quan sát trạng
thái ổn định của vật liệu A trong dung dịch ăn mòn, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười.
Đây là vị chuyên gia có uy tín nhất, cũng là vị giám khảo khó tính nhất, nụ cười mỉm của ông khiến Giai Ninh thấy bất an.
Nửa giờ sau, thí nghiệm hoàn tất. Theo số liệu, ngoài việc thấy ánh
kim loại thì dung dịch kiềm và axit không hề tác động gì đến vật liệu A, cuối cùng vật liệu A cũng thông qua tất cả các bước kiểm tra.
Mọi người cùng vỗ tay, vì vật liệu A, vì viện sĩ Vương, vì Cừu Giai Ninh.
Ông Lưu bước qua bắt tay viện sĩ Vương: “Viện sĩ, tôi là một quân
nhân, không biết làm ăn ra sao, nhưng tôi biết tôi cần gì. Điều kiện
chuyển nhượng kỹ thuật như thế nào, tất cả đều tôn trọng ý kiến của
ngài.”
Vương Chí Lý đáp: “Tôi làm nghề gõ đầu trẻ, cũng không biết buôn bán, nào dám đặt điều kiện.”
Giai Ninh đưa viện sĩ về nhà, đưa chỗ tài liệu nghiên cứu cuối cùng của mình cho ông, nhưng ông không nhận: “Em cất vào két đi.”
Cô biết mật mã của chiếc két sau giá sách ấy nên lẳng lặng tới chỗ đó, mở ra rồi cất vào.
Viện sĩ Vương đứng bên bàn, tay phải đặt lên bụng, đúng chỗ gan. Thí
nghiệm thành công, ông rất vui, tuy vậy giọng ông vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi:
“Lại đi rồi, lại phải đi rồi. Lúc em tốt nghiệp thạc sĩ sang Mỹ lấy bằng tiến sĩ, thầy biết chắc chắn em sẽ quay về đây nghiên cứu, bởi vì cậu
Bân vẫn ở đây. Nhưng lần này em lại đi với cậu ấy, thầy thật không biết
bao giờ mới được gặp lại em.”
Giai Ninh quay lưng về phía viện sĩ Vương, khóa két lại: “Lần trước
có một đàn anh của em đi, thầy nói, trái đất tròn, đời này kiểu gì cũng
có duyên gặp lại kia mà.”
“Giống nhau được sao? Nó tới Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân giảng dạy thôi.”
“Em cũng có đi đâu xa.” Giai Ninh cãi bướng.
“Cử hành hôn lễ xong thì đi luôn à?”
“Dạ vâng, công việc bên kia của Tần Bân rất gấp.”
Cô vẫn quay lưng về phía ông, thâm tâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám nói dự định về sau, đẩy hết sang Tần Bân để trốn tránh sự hèn nhát
của mình.
Cô nghe thấy tiếng cười ha hả đầy khoan dung của ông, tiếng cười càng lúc càng yếu, tiếp theo là tiếng phịch, người ông đã ngã sõng xoài.
Giai Ninh vội quay phắt lại, nghẹn ngào hét lên: “Thầy! Thầy!”
Phòng bệnh rất yên tĩnh, trên mu bàn tay của viện sĩ Vương cắm dây
truyền dịch, ông ngủ rất say. Chiếc máy phun sương màu hồng phấn tỏa ra
làn sương mỏng manh, không khí rất dễ chịu.
Giai Ninh sốt ruột cắn móng tay, vợ viện sĩ Vương bước tới khẽ giật tay cô ra: “Lớn tướng rồi mà sao vẫn thế hả?”
Cô ngước mắt nhìn bà: “Con lo lắm.”
“Không sao đâu.” Bà nói, “Thất thập cổ lai hy, ai mà chả có bệnh
chứ”, rồi bà khẽ cười, “Thế mà còn nói muốn theo Tiểu Sơn xuống phương
Nam du lịch cơ đấy, cô thấy ông già này phải nghỉ ngơi đi thôi.”
Giai Ninh nhìn bà, không nói gì.
“Đúng rồi, Giai Ninh, không phải chiều này con tới Cục Dân chính đăng ký kết hôn với Tần Bân sao?”
“Con không đi nữa, con ở đây với cô.”
Bà kéo cô đứng dậy: “Không được, chuyện của con là chuyện lớn, không
thể chậm trễ. Con đừng lo, có cô ở đây, thầy sẽ không sao đâu.”
Cô còn muốn ở lại nhưng bà đã đẩy cô ra khỏi phòng bệnh, cao giọng
nói: “Giai Ninh, con là phụ nữ, chuyện gì quan trọng nhất con cũng biết. Thầy con mến tài năng của con, luôn muốn giữ con lại, thế nhưng thứ phụ nữ có thể thực sự dựa vào không phải là vật liệu A, mà là người ở bên
cạnh con. Cô nói thế con có hiểu không?”
Cô vừa hiểu lại vừa không hiểu, lê bước ra khỏi bệnh viện, thấy cảnh
một ông lão dìu bà lão, bà lão dìu ông lão, đi dạo trong sân bệnh viện.
Hai tấm lưng đã còng nương tựa vào nhau thành một chữ “nhân”.
Ở phía ngoài Cục Dân chính, Tần Bân đã đợi từ rất lâu, thấy Giai Ninh bước tới anh bèn chạy lên hỏi: “Thầy sao rồi?”
“Không có gì đáng ngại, chắc là suy nhược cơ thể thôi. Cô đang ở bên thầy rồi.”
“Đợi mình đăng ký xong anh cũng qua thăm thầy luôn.” Tần Bân nói.
“Ừm.” Cô tựa đầu vào vai anh.
Hôm nay rất đông người tới xếp hàng đăng ký, có người đang thảo luận
tên con, có người bàn tiền mua nhà, có người nói “đón mẹ anh lên Bắc
Kinh khám bệnh”, còn Tần Bân và Giai Ninh lại im lặng.
Tới phiên hai người họ, Giai Ninh đang định bước vào thì đột nhiên Tần Bân kéo tay cô.
Cô nhìn anh.
“Giai Ninh.”
“…”
“Giờ em hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Cô nhìn anh, gạt tay anh ra, sau đó ngẩng cao đầu nghĩ một lát.
Cô nghĩ tới đôi vợ chồng già dìu nhau, nghĩ tới lời vợ thầy Vương,
nghĩ tới vật liệu A đã được thu xếp ổn thỏa, nghĩ tới tình yêu của mình
và Tần Bân, bọn họ thật sự yêu nhau.
Bởi vậy có vài thứ quên được thì hãy cứ quên đi, chàng trai trẻ với
gương mặt điển trai, làn da trắng lạnh buốt, nụ hôn và những lần ái ân
cuồng nhiệt.
Đó là những điều có thể quên.
Cô đã trưởng thành, cô biết cái gì nên chọn, cái gì nên buông.
Giai Ninh nói: “Em không hố