
về đi.”
Cô đồng ý rồi tắt điện thoại, nghĩ đi nghĩ lại lại thấy có chuyện
không yên tâm, bèn gọi cho phòng thí nghiệm bên Tập đoàn Thủ Cương xem
đã kiểm tra kỹ các chi tiết để thứ Hai tiến hành thí nghiệm chống axit
ăn mòn của vật liệu A chưa, rồi mới bắt đầu dọn dẹp đồ đạc về nhà, cả
người mệt mỏi.
Đi ra khỏi khu giảng đường, một cơn gió lạnh thổi qua, Giai Ninh rùng mình, kéo kín áo đi tìm xe thì lại thấy một bóng lưng dưới ánh đèn
đường.
Vì sao cậu ta lại thế này?
Trong ngày đông phương Bắc cậu ta không biết mặc thêm áo sao? Sao vẫn mặc độc chiếc áo vải mỏng manh thế kia? Còn lẻ loi đứng đó trong gió
đông nữa?
Cô đi nhanh qua, bước tới bên cạnh anh rồi dần chậm lại, do dự một
lát, cuối cùng vẫn vươn tay ra, vỗ lên tay anh, khẽ gọi: “Tiểu Sơn?”
Anh quay đầu lại.
Cô bỗng cảm thấy anh không giống khi xưa.
Vẫn là gương mặt bình tĩnh ấy, nhưng ẩn chứa nét không vui, trên hàng lông mày và khóe mắt cong cong của anh là cả một nỗi u buồn.
Cô nghĩ đó là lỗi của mình, anh bị tổn thương là do dục vọng của cô
mà ra, vừa mềm lòng vừa xót thương, giọng cô trở nên khàn khàn: “Xin
lỗi.”
Bỗng nhiên có tuyết rơi.
z
Trong bữa ăn, mẹ Tần Bân gắp một miếng vịt quay cho Giai Ninh: “Tần
Bân là người xuề xòa, mẹ biết, kết hôn rồi con phải bảo ban nó nhé.”
Cô đáp: “Dạ.” Cô nhìn Tần Bân, anh đang ăn uống ngon lành, nhìn mẹ và Giai Ninh, ra vẻ vô tội.
“Còn vô tâm nữa. Hôm qua uống với bố bao nhiêu là rượu rồi đánh một
giấc luôn ở khách sạn. Mẹ bảo nó gọi cho con một tiếng mà nó cũng không
chịu.”
“Con sợ làm cô ấy thức giấc đấy chứ.” Tần Bân đáp, “Giai Ninh ghét nhất là phải nhận điện thoại khi đang ngủ.”
Cô cúi đầu uống canh.
Anh ôm vai cô hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
“Có.”
Cô muốn về nhà sớm hơn.
Lúc mặc xong đồ lót, cô định với lấy quần áo thì bị Tiểu Sơn kéo lại.
“Em lại định đi?”
Cô đáp: “Ừ.”
Cô đứng lên, anh cũng ngồi dậy theo, vòng hai tay qua ôm lấy cô, áp
gò má lành lạnh lên cái bụng nhỏ của cô, bướng bỉnh như trẻ con: “Không
được.”
Cô vuốt tóc anh, trong tiết trời mùa đông đầu Tiểu Sơn vẫn đượm hương cỏ cây: “Đừng như thế.”
Anh lại nói: “Không được.” Rồi cọ cọ mũi lên làn da mượt mà của cô.
Giai Ninh nói: “Cậu không cho tôi đi, lẽ nào chúng ta cứ mãi thế này?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em theo anh về phương Nam đi.”
Cô bật cười, chậm rãi kéo tay anh ra: “Đừng nói mấy lời ngốc nghếch thế.”
Giai Ninh tới bên cửa mặc quần áo, hết lớp này đến lớp khác, mùa đông nhiều quần áo, thật phiền phức. Choàng khăn xong xuôi chuẩn bị đi, cô
quay đầu nhìn Tiểu Sơn đang để trần ngồi trên giường, bình thường cô
luôn cảm thấy dưới lớp áo mỏng manh ấy anh hơi gầy, nhưng lúc này đây,
dưới ánh trăng, có thể thấy khung xương, bờ vai, cơ bắp mà cô vừa vuốt
ve tuy gầy nhưng săn chắc, xếp thành những khối gọn gàng, phủ dưới lớp
da trắng như ngọc.
Gương mặt điển trai, làn môi du đãng trên người cô, tay anh, từng phần của anh… Tiểu Sơn dùng mọi thứ để thể hiện tình yêu.
Thì ra vẻ đẹp của người đàn ông cũng có sức hút như thế, còn chưa rời xa mà Giai Ninh đã bắt đầu mong mỏi rồi.
Cô nghĩ nếu mình bỏ đi, rời khỏi đây thì sau này không bao giờ có một người đàn ông như thế nữạ, vậy buông thả thì cũng đâu sao?
Cô tháo khănquay lại hôn anh.
Châu Tiểu Sơn cũng cùng lúc đứng lên, nghiêng về phía cô.
Phút chốc hai người như vồ vập lấy nhau, anh đưa hai tay nâng mặt cô
lên, ẩn trong đôi mắt ấy là khát vọng, là oán trách, muốn vùi ngập cả
Giai Ninh, nụ hôn của anh tanh mùi máu.
Từng lớp áo trên người Giai Ninh bị anh cởi hết xuống, hai cơ thể lại dính vào nhau, khoái cảm lao tới dồn dập theo mỗi lần anh tiến vào.
Tay và chân cô quấn lên người anh, muốn kéo anh lại thật gần, kéo dài cuộc truy hoan.
Cô nghe thấy tiếng anh thì thầm bên tai: “Giai Ninh, Giai Ninh…”
Tiếng chuông đồng hồ vang lên tích tắc, họ nằm trên giường, Giai Ninh nhắm mắt cảm thấy hơi mệt, Tiểu Sơn tựa cằm lên vai cô, giọng trầm trầm như đang thì thầm: “Tôi từng mơ thấy em.”
Cô cười, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền: “Mơ thấy gì?”
“Tôi bỏ học, em lại đuổi theo bắt tôi về, còn cãi nhau với người ta.”
Cô nghe vậy liền nhớ tới trước kia anh vì tiền mà phải bỏ học, lại
bắt đầu thấy không yên tâm, mở mắt ra nhìn anh: “Này, sau này cậu không
được bỏ học nữa đâu đấy, phòng thí nghiệm sẽ trợ cấp cho cậu đến tận khi tốt nghiệp.”
Anh vuốt tóc cô, hôn vội lên môi cô, vốn không hề nghe cô đang nói cái gì: “Có bao giờ em nhớ đến tôi không?”
Đặt tay lên trán, Giai Ninh nghĩ một lát, “Không.”
Anh nhìn cô, làn mi cong cong, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Cô nói: “Cậu cũng biết, chúng ta không giống nhau. Tôi có rất nhiều việc, mệt lắm.”
Anh không nói gì, nghiêng người đè cô dưới ngực, trượt tay xuống dưới ve vuốt, chạm thật nhẹ nhàng.
Nơi đó lại bắt đầu nóng lên, dường như còn ươn ướt.
Giai Ninh chỉ cảm thấy khó thở, tim lại đập dữ dội, dứt khoát bắt lấy tay cậu: “Tiểu Sơn, không được, tôi phải đi thật rồi.”
Anh ngừng lại, nghĩ một lát, chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo vào: “Tôi tiễn em.”
Giai Ninh đáp: “Không cần, cậu ở lại đây, tôi tự về.”
Anh