
m cây
Khóe môi Dụ Hằng mím lại, cằm dưới căng lên. Anh quay
mặt sang nhìn khuôn mặt bánh bao với đôi mắt mơ màng, chất giọng lành lạnh nói
được nửa chừng lại đổi sang nhẹ nhàng nhiều nhất cũng chỉ có vài điểm đóng băng
nho nhỏ mà thôi.
“Tán tỉnh? Là pha chế rượu đúng không?” Anh kéo
tay cô, kê cái đầu ngủ gà ngủ gật lên ngực phải, đưa cô đến trước quầy rượu.
Cậu phục vụ trông thấy họ bước đến, hơi khom mình nói: “Ngài Dụ”
“Cậu lui ra sau trước đi”.
Dụ Hằng gật gật đầu, bước vào quầy bar, lấy từ trong
tủ rượu trong suốt ra Blue Curacao, Vodka, trộn lẫn với nước cốt chanh ngọt,
sâm-panh lạnh, thủ pháp thuần thục pha chế xong một ly cocktail, đặt lên mặt
bàn. Ly cocktail có màu lam nhạt, màu sắc cao quý, miệng ly là một cây ô anh
đào nằm nghiêng nghiêng, trông cực kỳ đáng yêu, song lại không mất đi vẻ đẹp
phong tình.
An Tín chống cằm, gác lên quầy bar, nói bằng giọng
tiếc nuối: “Dụ Hằng à, em phát hiện ra phong cách của anh đều bộc lộ hết qua
mọi mặt của cuộc sống thường ngày, lúc nào cũng thích những thứ tao nhã trí
tuệ, đến cả ly sâm-panh trước
khi ngủ này cũng nhàn nhạt, thấm đẫm vị cao quý”.
Dụ Hằng phì cười, vẻ mặt điềm đạm mà nho nhã: “Em còn
chưa uống đã bắt đầu chê bai rồi”.
Cô giơ ngón tay gảy gảy chân ly rượu, kéo lại, khẽ
nhấp một ngụm, một luồng mát rượi, ngọt ngọt cay cay xông thẳng lên não, cô
nhắm tịt mắt, quạt quạt đầu lưỡi. Người đàn ông đối điện nhìn cô không phản ứng
gì, cô mím chặt đôi môi đỏ hồng, thò tay lấy ô anh đào kẹp nơi khóe môi, nghịch
ngợm đảo lên đảo xuống, nhìn anh cười: “Hình như em say mắt rồi”.
Dụ Hằng nhìn xoáy cô một cái: “Anh ra ngoài hút điếu
thuốc”.
An Tín chậm rãi uống hết ly “sâm-panh màu lam",
ra khỏi quầy rượu tìm Dụ Hằng. Theo sự chỉ dẫn của phục vụ, cô trở lại tầng
đỉnh, chỉ có điều cảm thấy không khí rất khác lúc cô rời đi.
Dụ Hằng đứng bên tường kính hút thuốc, ánh sáng trong
góc không hề mạnh, một khoảng lam nhạt trong phòng rơi trên mặt anh, nhuốm thêm
đôi phần đìu hiu, khác hẳn với vẻ lãnh đạm thận trọng thường ngày. Anh không
hút thuốc để giết thời gian, qua động tác ngậm thuốc nhàn tản nơi miệng có thể
thấy được, anh đang có tâm sự.
Có lẽ đây mới là Dụ mỹ nhân mà không phải ai cũng
biết, ẩn sau bề ngoài chỉnh tề đẹp đẽ, anh cũng có những lúc thất thần ủ ê. An
Tín đang thò đầu ra nhìn, thì đột ngột nghe thấy bóng người quay nghiêng về
phía cô “Em còn định nhìn đến lúc nào nữa?”
Cô nhún nhún vai bước ra, một cơn gió thổi qua, đem
đến cho cô sức sống tươi mới tràn đầy: “Hi, loại rượu đó đúng là rất ngon, giờ
em thấy nhẹ nhõm nhiều rồi”. Bố từng dạy cô tránh người sắc sảo trọng người
tình cảm, cô luôn ghi nhớ. Những chủ đề nhạy cảm cô sẽ không đụng đến, hơn nữa
lại đang đối diện với người cô yêu.
Ngộ nhỡ cô lại phát hiện ra tâm sự của anh có liên
quan đến Lan Nhã, vậy chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao?
Dụ Hằng nhìn đôi mắt long lanh nụ cười của cô, cũng
cười theo, những nét sắc lạnh trên người thoáng chốc tiêu Anh cầm tay cô, dẫn
cô tới góc vườn hoa, dừng lại trước cây đàn đương cầm tinh xảo tuyệt đẹp. Anh
để cô ngồi cạnh, vỗ vỗ đầu cô: “Muốn nghe đàn một bài không?”
Đôi nhãn cầu long lanh đảo qua đảo lại, ra sức nghĩ:
“Hoạt hình có được không?”
Anh không ừ cũng chẳng lắc, chỉ đáp: “Lúc anh đánh đàn
không được gây rối”. Sau khi có được sự bảo đảm của cô, anh bắt đầu lướt trên
phím đàn, trôi chảy, tao nhã đàn một bản nhạc nhẹ.
An Tín từng xem buổi biểu diễn đón năm mới của Maksim,
tận mắt chứng kiến gương mặt nhìn nghiêng như hoàng tử với những ngón tay thon
dài mạnh mẽ, khiến cô rung động mãi. Cô biết khi đàn ông anh tuấn chơi đàn, thì
chỉ số hấp dẫn là vô cùng khủng khiếp, như bây giờ, ánh hào quang êm dịu đổ
xuống người Dụ Hằng, cộng thêm bầu không khí duy mỹ xung quanh càng muốn lấy
mạng người ta...
An Tín nghiêng đầu lắng nghe, nghiêng đầu nghĩ: Anh
định lấy đi cả tâm can cô chăng, vẫn còn chê nhịp tim cô đập chưa đủ độ hay
sao? Nhẫn rồi lại nhịn, cô vẫn không kìm được hỏi: “Dụ Hằng, vì sao anh lại
chơi đàn cho em nghe?”
Dụ Hằng không quay sang, ngón tay trắng ngần lướt như
bay trên phím đàn. Anh nói qua tiếng đàn: “Anh ngờ rằng con đường nghe nhìn của
em không được chính xác cho lắm, anh sẽ chứng minh cho em thấy bây giờ”
“…Chuyện phiếm là cái gốc của toàn dân, em cũng không
ngoại lệ”. “Người ta nói đáng lẽ ra là “pha rượu và đánh đàn”, em lại nghe ra
“tán tỉnh(8)”. Anh nhấn mạnh, “Hàm ý trong đó cách xa một trời một vực, anh
không muốn em hiểu lầm”.
(8) Pha rượu: tiaojiu, đánh đàn: tanqin, kết hợp lại
là tiaoqin, gần giống với tiaoqing: tán tỉnh
An Tín tìm chỗ dựa bên mình, chẳng có chỗ nào để đỡ
cái đầu nặng trình trịch, cô vừa ngáp vừa nghe đàn, chẳng bao lâu đã gục xuống
cánh tay dụ hằng. Tiếng đàn bỗng ngừng lại, đôi tay rắn chắc đỡ lấy người cô,
cùng với đó là một nụ hôn phớt khẽ lên mái tóc, và giọng nói trầm trầm: “Đàn
gảy tai trâu”.
Trên đường về nhà mẹ ở đường Tinh Tinh, An Tín cũng bị
đánh thức mầy lần. Dụ Hằng vỗ vỗ má cô, dỗ cô bước ra khỏi Tinh Quang, cô