
kết hôn với một người đàn ông khác mà?"
Diệp Thủy Tinh cười nhạt một tiếng. "Mình đúng là đã lấy Kiều Toàn. Nhưng
chuyện này không chứng tỏ mính đã quên Thừa Húc." Cô vuốt ve ngực trái.
"Thừa Húc luôn ở chỗ này của mình, anh ấy giống như một phần thịt mọc
lên trong trái tim mình, cắt đứt không được, nhưng mình phải sống tiếp.
Thừa Húc đã không còn trên thế giới này, nhưng mình phải sống tiếp, vì
người nhà mình, vì từng cái yêu ta người của."
"Thủy Tinh. . . . . ." Nghe ra sự thương cảm trong lời nói của bạn tốt, Hạ Hải Âm lại rơi
lệ, bây giờ, không vì mình, mà là vì cô gái kiên cường bên cạnh. Cô mở
rộng hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm bả vai Diệp Thủy Tinh, hai người cùng ôm nhau.
"Kiều Toàn. . . . Mình rất cảm ơn anh ấy." Diệp Thủy Tinh
thủ thỉ thù thì. "Nếu như không nhờ anh ấy cứu mình, mình đã chết từ
sớm, vậy người nhà của mình nhất định sẽ rất đau lòng. Bây giờ mình nhớ
lại, cảm thấy lúc đó mình quá sai lầm, thật may là có Kiều Toàn, mình
mới có thể tiếp tục sống."
"Cậu làm rất đúng." Hạ Hải Âm rưng rưng. "Cậu nên sống tiếp."
Diệp Thủy Tinh mỉm cười, cảm nhận được sự thương tiếc của bạn tốt, khóe mắt
cũng ứa lệ. "Hải Âm, có lúc mình cảm thấy tình yêu rất kỳ diệu, nó rất
là mạnh mẽ, lại mang tính áp đảo, chúng ta ai cũng không ngăn cản được,
nhưng người không thể chỉ dựa vào tình yêu để sống, còn có người thân,
bạn bè, lý tưởng, vinh dự. . . . Mình lựa chọn người thân, Kiều Toàn lựa chọn lý tưởng tham chính."
"Tại Vũ lựa chọn vinh dự." Tim Hạ Hải Âm đập mạnh và loạn nhịp tiếp lời.
"Cậu còn có âm nhạc!" Diệp Thủy Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng cô. "Vì tình yêu mà từ bỏ violin, cậu làm được không?"
Cô thoáng chốc mờ mịt, chưa từng nghĩ đến sẽ từ bỏ âm nhạc vì ai.
"Mình cảm thấy được năm đó Chu Tại Vũ quyết định chia tay với cậu, cũng chưa
chắc hoàn toàn là ích kỷ." Diệp Thủy Tinh lý trí thử phân tích tâm trạng của Chu Tại Vũ. "Anh ta thật sự có suy nghĩ vì cậu, khuyên cậu trở về
Viên, là vì không muốn cậu từ bỏ âm nhạc, từ bỏ giấc mơ của mình."
Hạ Hải Âm thẫn thờ. "Như vậy, là mình sai lầm rồi sao?"
"Cậu cũng không sai, ai cũng không sai." Diệp Thủy Tinh chán nản lắc đầu.
"Nếu như muốn trách, thì trách năm đó hai người gặp nhau không đúng
lúc!"
"Vậy bây giờ thì sao? Còn chưa đúng sao?"
"Mình không biết được. Tại sao cậu không tự hỏi xem anh ta có ý gì?"
"Muốn mình hỏi anh ấy?" Hạ Hải Âm hoảng sợ. "Sao mình có thể?"
"Tự ái có quan trọng vậy không?" Diệp Thủy Tinh dịu dàng khuyên. "Không thể hạ thấp mình thổ lộ với anh ta trước sao?"
"Không phải là vấn đề tự ái, là. . . ."
"Như thế nào?"
Hạ Hải Âm bỗng dưng đứng lên, tim loạn như ma, đối mặt bạn tốt tri tâm, cô không muốn nói láo, nhưng nếu nói thật, sẽ làm mình cảm thấy mình rất
yếu ớt, cô không thích cảm giác như vậy.
"Nói với mình đi! Hải
Âm." Diệp Thủy Tinh nhìn ra sự do dự của cô, nhẹ nhàng hướng dẫn. "Chúng ta không phải bạn tốt sao? Không phải đã nói, mặc kệ xảy ra ra chuyện
gì, vui vẻ cũng được, khổ sở cũng được, đều chia sẻ với nhau mà?"
Đúng, cô phải nói, cô cũng không muốn giấu giếm.
Hạ Hải Âm dứt khoát quay đầu, đối mặt dung nhan ân cần của bạn tốt, môi
run run, thổ lộ nỗi lòng bí mật. "Mình không dám hỏi anh ấy, là bởi vì. . . . Nếu như anh ấy cự tuyệt mình nữa, mình sẽ. . . . Tan nát cõi lòng,
mình sợ mình không có dũng khí chịu đựng nỗi đau này."
Diệp Thủy
Tinh chấn động, lúc này mới chợt hiểu ra. Loại đau đớn từ trong máu thịt tràn ra đó, cô rất rõ ràng, đau đớn này, con người có thể chịu lần thứ
hai sao?
Cô hoảng hốt nhìn bạn tốt, Hạ Hải Âm cũng nhìn cô, tròng mắt mê ly, môi anh đào hơi hé, nụ cười yếu ớt giống như tuyết đọng đầu
cành mùa xuân, lúc nào cũng có thể rơi ——
"Thủy Tinh, mình phát hiện mình thật ra rất nhát gan." Phòng trưng bày này, chính là chỗ hẹn hò bình thường của cô và Từ Tuấn Kỳ sao?
Chu Tại Vũ tựa vào tường, nhìn qua kiến trúc khéo léo tinh xảo trước mắt,
căn phòng kiểu Nhật này đã trải qua năm tháng tang thương, nhưng bởi vì
từng xây dựng lại, nên vẫn sạch sẽ sảng khoái, phần đất rộng kế cửa sổ
thủy tinh đang được ánh nắng chói lọi chiếu vào, cái ghế lớn trước đó
cũng được in bóng lại.
Phòng này xây trong ngõ hẻm, trên đường
đến đây trồng đầy cổ thụ, vô cùng ấm áp, nếu không chú ý, rất có thể sẽ
bỏ qua, hiển nhiên chủ nhân mở phòng trưng bày này không phải vì lợi
nhuận, thuần túy là hứng thú thôi.
Nghe Hạ Hải Âm nói, chủ nhân
phòng trưng bày này là bạn tốt Diệp Thủy Tinh của cô, xuất thân nhà
giàu, tính tình ưu nhã, trong tiệm thỉnh thoảng sẽ tổ chức buổi tọa đàm
hay tụ hội, ra vào đều là nghệ sĩ, phòng khách rất có phong cách nghệ
thuật châu Âu.
"Em nói Từ Tuấn Kỳ đến loại địa phương này?" Anh không cho là đúng hỏi lại.
Cô liếc anh một cái. "Đừng nghĩ anh ấy xấu xa, anh ấy thường xuyên đến, anh ấy cũng có chút nghiên cứu với hội họa và đồ cổ."
Thiếu gia lang thang đó? Chu Tại Vũ cau mày.
Hạ Hải Âm giống như nhìn ra suy nghĩ của anh, lành lạnh giương tiếng nói.
"Anh ấy không xấu nhhư anh nghĩ, đến quán bar chỉ là vì buông thả áp
lực."
Lấy đâu ra áp