
ng
sinh vì bệnh tật mà qua đời cũng giống như ta vì bệnh tật mà qua đời. Ta nguyện học theo ngài Duy Ma Cật, còn sống ngày nào sẽ cứu giúp họ ngày ấy.
Không
khí yên lặng bao trùm tất thảy. Gió buốt như dao cắt, thổi bay nếp áo đã sờn
bạc của chàng. Những bông tuyết theo gió đông ào ạt đổ xuống vai áo
chàng. Rajiva ngẩng cao đầu, gò má chàng tím tái vì giá rét, nhưng giữa vầng
trán cao vẫn toát lên vẻ nghiêm nghị, lẫm liệt. Chàng tựa như một đóa tuyết
liên thánh thiện, đang ra sức bảo vệ sự kiên trinh của tâm hồn.
Lữ
Thiệu hắng giọng phá vỡ không khí trầm lặng:
-
Pháp sư thật là đần độn! Những kẻ già cả, yếu ớt này rất vô dụng, để bọn chúng
sống chỉ tốn cơm gạo. Lương thực lúc này là quan trọng nhất, chúng chết càng
nhiều, lương thực tốn càng ít.
Những
lời nói thiếu tính người ấy khiến tôi không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Tên súc
sinh này chết bởi tay anh em ruột thịt cũng đáng lắm. Bước lên phía trước, định
phản kháng, Rajiva vội giữ tôi lại, khẽ lắc đầu. Nỗi phẫn uất như sóng cuộn
dâng trong mắt chàng, nhưng chàng đã kìm chế và giữ được bình tĩnh hơn
tôi.
Mông
Tốn đưa mắt với tôi đầy ẩn ý, anh ta ho khẽ một tiếng, kéo tay Lữ Thiệu, can
gián:
-
Pháp sư đã nói vậy, Thế tử còn bận tâm làm gì nữa, đằng nào thì không tốn lương
thực của Thế tử. Chúng ta còn nhiều nơi chưa tuần tra hết, Thế tử không nên
lãng phí thời gian ở đây.
Lữ
Thiệu vẫn còn hậm hực, nhưng Mông Tốn đã ra sức kéo hắn ra đi. Lữ Thiệu lên
ngựa, thu quân, trừng mắt đe dọa chúng tôi, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Mông Tốn cũng lên ngựa, trước khi quay đi, anh ta còn cố nhìn về phía tôi.
Không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác, ánh mắt anh ta nhìn mình có điều gì rất lạ
lùng. Đến lúc này tôi vẫn không rõ Mông Tốn là con người thế nào. Hôm nay có vẻ
như anh ta đã giúp chúng tôi nhưng tôi biết anh ta làm vậy chắc chắn không phải
vì lòng tốt bỗng dưng trỗi dậy.
Cuộc
xung đột kịch liệt ấy kéo theo một hệ lụy, đó là chúng tôi sẽ chẳng thể thuyết
phục Lữ Thiệu thu hồi mệnh lệnh. Hơn hai trăm ba mươi con người đang cùng trú
ngụ dưới mái nhà của chúng tôi. Hôm đó, vấn đề phải giải quyết đầu tiên là chỗ
ngủ. Không có đủ chăn đệm, chúng tôi đem toàn bộ y phục định đem bán chia cho
những người quần áo rách nát. Mỗi phòng phải trải mười mấy tấm thảm dưới đất,
nhà bếp cũng biến thành phòng ngủ. Những người khỏe mạnh hơn được bố trí nằm
ngoài hành lang. Ngay cả phòng của tôi và Rajiva cũng có rất nhiều người nằm.
Tôi giữ ý, kéo màn giáo che chắn trước giường của mình.
“Doanh
trại nạn dân” với mật độ quá dày ấy, nếu ở vào thời hiện đại, chắc chắn không
đạt tiêu chuẩn vệ sinh. Không khí trong nhà nồng nạc mùi hôi, nhưng điều khiến
tôi lo lắng nhất là căn bệnh truyền nhiễm. Nếu có ai đó mắc bệnh truyền nhiễm,
sẽ rất dễ lây lan trong môi trường này và khó lòng điều trị. Thường sau thiên
tai, ôn dịch sẽ hoành hành, thời đại này lại không có vắc-xin phòng bệnh và
thuốc kháng sinh. Tôi nói lại những suy nghĩ đó với Rajiva, chàng bảo tôi đừng
lo lắng, mùa thu mới là mùa dịch bệnh lây lan. Bây giờ đang là mùa đông, lại
giá rét nhường này, khó xảy ra nguy cơ truyền nhiễm. Chờ mùa xuân đến, sẽ nghĩ
cách xử lý. Tuy vậy, tôi vẫn kêu gọi những người phụ nữ đem toàn bộ y phục ra
giặt giũ sạch sẽ và dọn dẹp tinh tươm nơi ăn chốn ở.
Giờ
đây không được ra khỏi thành, nên không thể đi kiếm củi, chúng tôi phải dựa vào
số củi dự trữ trong nhà kho. Để tiết kiệm, chúng tôi chỉ đốt lửa khi nấu cơm.
Bao nhiêu con người chen chúc, vậy mà không khiến cho căn nhà ấm áp thêm chút
nào. Trong kho vẫn còn hơn mười tải lương thực, tôi sắp xếp để Hô Diên Bình và
cả nhà Mộ Dung ngủ ở đó. Hô Diên Bình hiểu ý tôi, nên hàng ngày đều mang theo
chìa khóa nhà kho bên mình, hễ ra khỏi cửa là khóa lại. Không phải tôi thiếu
lòng tin vào những người dân chạy nạn kia, tôi chỉ lo, lúc đói khát cực độ,
người ta sẽ làm những việc mà bình thường họ không bao giờ làm. Nhưng, số lương
thực này cũng chỉ đủ cung cấp cho ngần ấy con người trong vòng chưa đầy mười
ngày, sau đó thì sao? Còn ít nhất một tháng nữa mới hết mùa đông.
Tôi
đã tìm cách rao bán tất cả những gì có thể bán được: sách của Rajiva, ngọc bội
sư tử mà Bạch Chấn ban tặng, chiếc vòng vàng của Hoàng hậu Khâu Từ. Tôi thậm
chí còn định đem những vật dụng thời hiện đại của tôi ra bán, nhưng Rajiva
không đồng ý, vì chàng không muốn thân thế của tôi bị lộ. Tôi lén đem cuốn sổ
ghi tốc ký và bút chì đi bán, nhưng không ai thèm ngó ngàng đến. Vì có quá
nhiều người rao bán tài sản, những đồ đạc bằng vàng, bằng bạc hữu dụng hơn mấy
thứ dụng cụ thủ công tinh xảo kia. Tôi cười buồn nhìn mấy món đồ của 1650 năm
sau, chúng chẳng giúp ích được gì lúc đói kém.
Dù
cho nồi cháo của chúng tôi có loãng đến đâu, mười ngày sau, số lương thực trong
kho vẫn cạn kiệt. Rajiva bắt đầu dẫn theo các đệ tử ra phố khất thực. Tôi là
một người Hán, nên trong quan niệm của tôi, ăn xin tức là đem lòng tự tôn ném
xuống đất và giẫm đạp lên, bởi vậy tôi không thể nuốt những thực phẩm có
được từ việc khất thực.
Raji