
va
thì khác, chàng nói rằng chàng là Bhikkhu, nghĩa là khất sĩ, khất sĩ là những
người cầu Phật pháp nơi Phật tổ và khất thực chốn nhân gian[2'>. Năm xưa Phật tổ
cũng ngày ngày mặc áo cà sa, tay mang bát sành vào thành Xá Vệ khất thực. Lòng
tôi thắt lại khi thấy chàng và các đệ tử mang số thực phẩm ít ỏi về nhà vào
cuối mỗi ngày. Tôi chia thức ăn này cho những người ốm đau bệnh tật, riêng tôi,
không bao giờ đụng đến.
[2'>
Đức Phật và nàng, tập 1, trang 41.
Nạn
dân cũng muốn ra phố xin ăn, nhưng Rajiva ngăn cản. Vì chỉ cần bước ra khỏi
cánh cổng này, họ sẽ bị đuổi ra ngoài thành. Rajiva và các đệ tử vốn là nhà sư,
nên ít nhiều họ vẫn được người ta tôn trọng. Mỗi khi trong thành có người qua
đời, Rajiva lại cử đệ tử của chàng đến tụng kinh siêu độ, mỗi lần như thế cũng
được bố thí vài chiếc bánh bao. Đệ tử của Rajiva giống hệt chàng ở sự cao ngạo,
dù cho họ gầy đói đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng không bao giờ tham lam.
Kể cả khi chỉ được bố thí một chiếc bánh bao, họ cũng đem về chia đều cho mọi
người.
-
Sư tôn, sư mẫu!
Tôi
và Rajiva đang sắp xếp lại các tấm thảm, để có thêm chỗ nằm trong phòng cho
những người phải ngủ ngoài hành lang. Nghe tiếng gọi, chúng tôi đều ngẩng lên,
đó là ba đệ tử của Rajiva. Hôm nay họ đến siêu độ cho lão phu nhân nhà họ Vương
vừa qua đời ở phía Đông thành Guzang. Họ thận trọng trao cho tôi gói đồ ăn bọc
vải lụa. Tôi mở ra thì thấy bên trong là mấy miếng bánh cao lương đã thâm đen.
-
Thưa thấy, trong tang lễ của lão phu nhân nhà họ Vương, chúng con nghe nói…
Vị
sư trẻ mới mười tám tuổi, Badyetara nhìn chúng tôi ngập ngừng.
-
Có chuyện gì vậy? Rajiva gạn hỏi. - Theo lệ thì nếu trong nội thành có người
qua đời, quan binh sẽ cho phép đưa ra ngoại thành an táng. Nhưng nhà họ Vương không dám đưa lão phu nhân ra ngoại thành, mà an táng ngay trong
vườn nhà.
Tôi
băn khoăn:
-
Vì sao?
Gương
mặt của vị sư trẻ tuổi hiện lên vẻ bi ai, Badyetara cúi đầu khẽ đáp:
-
Con nghe nói, ở ngoại thành, người chết vừa mới chôn xuống đất đã bị đào
lên.
Tôi
thốt lên một tiếng thất kinh, rồi vội vàng bịt chặt miệng lại. Badyetara tiếp
tục kể: - Nạn dân ngoài ngoại thành đã bắt đầu ăn thịt người chết…
Rajiva
khép mắt, quay đi, không muốn nghe tiếp. Đôi mày của chàng chau lại, một lúc
lâu sau mới nghe thấy tiếng thở dài u buồn của chàng.
Vào
thời điểm giá buốt nhất, một giọt nước nhỏ xuống lập tức đóng thành băng, giữa
đêm thâu, tiếng kêu thương ai oán của những con người sắp chết vẳng đến bên
tai, tựa như những mũi kim đâm vào tim, khiến trái tim co thắt dữ dội. Cứ nghĩ
đến câu nói của Badyetara tôi lại mường tượng ra cảnh, bốn bề là những con mắt
nhấp nháy như bầy dã thú, đang chờ đợi người sắp chết trút hơi thở cuối cùng.
Đói khát khiến người ta mất đi nhân tính, chỉ còn lại bản năng thú vật. Thời
đại này mới tăm tối làm sao, sự sống mới đáng sợ làm sao!
Những
tiếng gào khóc lúc to lúc nhỏ vang vọng suốt đêm, không kìm nổi cảm giác run
sợ, tôi cứ chống mắt nằm nghe cho tới sáng. Bên cạnh, Rajiva vòng tay ôm
lấy tôi, nhưng chàng cũng đang run rẩy. Gối đầu lên cánh tay chàng tôi nghĩ,
giá như có thể thiếp đi, sẽ không phải nghe những tiếng kêu thương nhức nhối,
có thể phá nát thần kinh của con người ở ngoài kia, và cũng không phải nghe âm
thanh réo rắt của cái bụng rỗng nữa. Trải qua nhiều đêm thức trắng, cuối cùng
tôi cũng học được cách dỗ giấc ngủ giữa những thanh âm thê thảm của sự chết
chóc.
Rajiva
kéo tôi vào một ngõ nhỏ cạnh nhà, nhìn ra xung quanh không thấy ai, chàng cầm
bàn tay loang lổ vết lở loét do giá rét của tôi đưa lên miệng hà hơi sưởi ấm.
Lát sau, đặt tay tôi xuống, chàng vuốt ve gương mặt tôi, ánh mắt đầy lưu luyến.
Tôi
ngạc nhiên, định hỏi thì thấy chàng hít một hơi thật sâu, như thể phải hạ quyết
tâm lắm:
-
Ngải Tình, nàng hãy trở về đi. Tôi giật mình, hốt hoảng: - Chàng, chàng bảo em
về đâu?
-
Quay về thời đại của nàng, đừng tiếp tục ở đây chịu đói cùng ta nữa.
Những làn hơi trắng phả ra từ miệng chàng, cùng một nét cười ảm đạm.
-
Không, em không về!
Tôi
gào lên, chàng vội che miệng tôi lại. Bàn tay chàng giá lạnh, mấy vết lở loét
trên mu bàn tay đã bắt đầu sưng tấy.
Chàng
ghé sát vào tai tôi, cất giọng dịu dàng:
-
Hãy nghe lời ta, nàng tạm thời trở về đó, khi nào trận đói qua đi, nàng lại về
đây.
Chàng
nghĩ vượt thời gian là một chuyến du lịch đơn giản ư? Chàng đâu biết tôi đã
phải trả giá ra sao? Nước mắt tuôn trào, miệng vẫn bị giữ chặt, tôi chỉ còn
cách ra sức lắc đầu. Tôi vòng tay qua eo chàng, ngả người vào lòng chàng:
-
Ngải Tình, có phải chia ly vĩnh viễn đâu mà nàng buồn đến vậy? Chàng dịu dàng
ôm lấy tôi, vuốt ve mái tóc tôi.
Tôi
vùi đầu vào lòng chàng, chàng gầy đi rất nhiều, những đốt xương trên vai đã lộ
ra, tôi nhìn mà xót xa.
-
Rajiva, em không thể đi, nếu ra đi, em sẽ không quay về được nữa…
-
Vì sao? Nàng nói rằng, có một cỗ máy gì đó có thể đưa nàng trở về bất cứ giai
đoạn nào của cuộc đời ta kia mà?
Chàng
ôm lấy hai vai tôi, đôi mắt như hai luồng điện chiếu thẳng v