
bảo với tôi rằng, anh ta có điều gì đó muốn
nói với tôi. Nếu anh ta cũng tin vào bói toán giống Đoàn Nghiệp, chưa biết
chừng tôi có thể áp dụng vài chiêu để đổi lấy lương thực.
Nghĩ
vậy, tôi tự tin bước thấp bước cao trên lớp tuyết dày đến đầu gối, để đến dinh
thự xa hoa của Mông Tốn. - Thế nào, phủ đệ của ta bắt mắt đấy chứ?
Anh
ta vừa nhìn khắp lượt cơ ngơi của mình vừa cười đắc ý:
- Dinh cơ này do Thế
tử ban tặng. Người trong họ tộc đều đã theo vua Lương xuất chinh, chỉ còn mình
ta ở nhà tha hồ ăn chơi hưởng lạc!
Tôi thấy nóng mắt khi
anh ta cứ diễn kịch hoài với mình, bật cười châm biếm:
- Ông bác của ngài
không muốn ngài lập công vượt mặt người anh họ của ngài, nên mới không cho ngài
đi cùng chứ gì?
Mông Tốn lập tức
ngoảnh đầu lại, thôi cười, nhìn tôi thăm dò. Tự trách mình mau mồm mau miệng,
tôi cười trừ. Đột nhiên, tôi ngửi thấy một mùi thơm mà bấy lâu nay đã bị quên
lãng: thịt dê rang cháy cạnh. Trời đất ơi, đã bao lâu tôi mới lại ngửi thấy
hương vị này? Ánh mắt tôi như bị thôi miên, kể từ lúc người hầu đặt đĩa thịt dê
cùng bát đũa lên bàn. Hương thơm nhức mũi, vị giác bị kích thích mạnh mẽ, nước
bọt tuôn ra ào ạt. Không muốn bị coi khinh, tôi quay mặt sang hướng khác, cố tỏ
vẻ thờ ơ.
Mông Tốn như đọc được
suy nghĩ của tôi, tủm tỉm cười, đẩy đĩa thịt dê ra trước mặt tôi. Tôi kìm hãm
nỗi thèm thuồng, cồn cào trong dạ, nuốt nước bọt ừng ực, nói với anh ta:
- Tướng quân Thư Cừ,
tôi có thể mang đồ ăn về nhà không?
- Đừng khách sáo như
thế, cứ gọi ta là Mông Tốn. Cô có vẻ đói lắm rồi, hãy ăn đi, lát nữa ta sẽ sai
người nấu đĩa khác cho cô mang về.
Một kẻ khó đoán, khó
lường bỗng nhiên trở nên phóng khoáng, đại lượng, điều đó không hề khiến tôi
cảm thấy thoải mái. Của biếu là của lo, của cho là của nợ, tốt nhất cứ nên hỏi
điều kiện trao đổi trước đã.
- Tướng quân Thư Cừ,
ngài tặng thịt dê quý giá như vậy cho tôi, chắc chắn không phải chỉ để trả công
tôi uống rượu cùng ngài phải không? Phiền ngài nói thẳng điều kiện là gì?
Anh ta cười vang, ngửa
đầu uống cạn chén rượu.
- Có cần ta nhắc lại
với cô, hãy gọi ta là Mông Tốn không? Ta thật không ngờ, trò chuyện với cô lại
thú vị đến thế! Hay lắm, ta thích những người khẳng khái. Đúng là ta đang đi
tìm cô, mục đích, rất đơn giản…
Anh ta đặt chén rượu
lên bàn, nhìn tôi chăm chú, ánh mắt lộ ra những vằn sáng háo hức của kẻ đi săn
khi hướng về con mồi:
-
Ta muốn cô trở thành vợ ta!
Lúc
đó tôi vừa nhấp một ngụm trà, với ý đồ dùng nước trà đè nén cơn đói quằn quại,
nhưng nghe anh ta nói vậy, tôi suýt nữa phun trà ra ngoài. Nước lọt vào
khí quản, tôi vừa đưa tay đấm ngực chữa sặc nước, vừa ra sức tìm kiếm giải
pháp. Chắc chắn không có chuyện chỉ sau mấy lần gặp gỡ, anh ta đã mê tôi. Anh
hào trong thời loạn, tham vọng luôn lớn hơn tình cảm nam nữ. Nghĩ vậy, tôi bèn
hỏi thẳng:
-
Vì sao ngài muốn lấy tôi?
Lại
một trận cười sảng khoái nữa, sau đó anh ta lấy vẻ nghiêm túc, nói với tôi:
-
Bởi vì cô khác thường. Lần đầu tiên gặp cô, bị ngựa húc ngã mà cô không hề tỏ
ra sợ hãi. Cử chỉ, lời nói dứt khoát, dõng dạc, không giống bất cứ người con
gái nào ta từng gặp. Lần thứ hai gặp cô ở Hoàng cung, khi ấy ta đã định bắt cóc
cô, nhưng câu nói của cô khiến ta kinh ngạc. Cô chỉ gặp ta có một lần, sao lại
biết ta diễn kịch trên phố? Sau đó, ta mới biết cô là vợ của một nhà sư. Người
con gái như thế nào mà dám kết hôn với một vị cao tăng! Ta băn khoăn, ta nghe
ngóng, ta tìm hiểu, mất rất nhiều công sức mới tìm được Đoàn Nghiệp, ông ta đã
kể cho ta nghe chuyện của hai người ở Khâu Từ. Đoàn Nghiệp vô cùng ngưỡng
mộ cô, điều đó khiến ta tò mò. Nạn đói xảy ra, dân chạy nạn đến Guzang ngày một
đông, cô ra sức cứu trợ. Thân phận người vợ của nhà sư lẽ ra sẽ khiến cô khó
xử, khốn đốn, nhưng nhờ việc quyên góp cứu trợ, cô đã được người dân rất mực
kính trọng. Những người phụ nữ bình thường chắc chắn không thể nghĩ ra
cách mua chuộc lòng người như thế. Đáng nể hơn, cô còn thuyết phục
được Lý Cảo tình nguyện dốc hầu bao ra cứu đói. Lý Cảo đâu phải kẻ ngu muội,
không biết cô đã thuyết phục ông ta bằng cách nào.
Anh
ta ngừng lại, đưa mắt dò xét tôi:
-
Ngải Tình, cô có biết đôi mắt của cô như thể thấu suốt tâm can người khác
không? Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, ta lại có cảm giác mọi suy nghĩ của mình
đều bị cô thấy hết. Mỗi lời cô nói ra, đều không sai một li. Chắc rằng, Lý Cảo
cũng đã bị cô thuyết phục theo cách ấy. Từ đó, ta khẳng định, cô chính là người
phụ nữ mà ta đang tìm kiếm, là người sẽ trợ giúp ta hoàn thành đại nghiệp.
Anh
ta rót một chén rượu khác, uống cạn, ánh mắt sắc lạnh, long lanh:
-
Mông Tốn ta không phải kẻ phàm phu tục tử, thời thế loạn lạc chính là cơ hội
tốt để bậc đại trượng phu lập nên nghiệp lớn. Với tài năng của mình, ta tin một
ngày kia ta sẽ thành công. Nay ta mới chỉ có vài người thiếp, chưa có ai là vợ
cả. Nếu cô đồng ý sát cánh cùng ta giành lấy thiên hạ, ta sẽ lập cô làm chính
thất. Còn về việc cô từng là vợ pháp sư Rajia, người đời vốn không đồng tình
với cuộc hôn nhân của