
âu có ngồi yên một chỗ. Tuy Lương Châu là vùng “hoang mạc” của đạo
Phật, nhưng ta không ngại bắt đầu lại từ đầu.
Đón lấy vẻ ngạc nhiên
từ Đỗ Tấn, Rajiva tiếp tục nói, giọng chàng đầy tự tin: - Nơi đây sẽ là khởi
đầu mới của ta. Chàng chầm chậm đứng lên, khoan thai cất bước đến bên cửa sổ,
ngước nhìn bầu trời xanh Guzang, vài đám mây trắng bồng bềnh trôi, gió xuân dìu
dịu, ấm áp.
- Ta muốn xây chùa Đại
Phật trên núi Bậc Thang và đã nhận được sự ủng hộ nhiệt thành của các thiện nam
tín nữ, chẳng bao lâu, sẽ khởi công xây dựng. Sau khi hoàn thiện, công trình
này sẽ làm thay đổi cục diện Phật giáo ở Lương Châu, nơi đây sẽ không còn tình
trạng thiếu thốn nghiêm trọng các ngôi chùa Phật giáo quy chuẩn nữa. Ta sẽ hiệu
đính lại toàn bộ nội dung kinh, luật, luận và chấn chỉnh những kiến giải sai
lầm của người dân Trung Nguyên về Phật pháp. Hy vọng một ngày nào đó, chùa Đại
Phật sẽ trở thành ngôi chùa Phật giáo chính thống trên mảnh đất phía Tây của
Trung Nguyên này.
- Hay lắm!
Đỗ Tấn vỗ tay hưởng ứng, đứng lên, chắp tay trước ngực, cung kính:
- Tấm lòng quảng đại
và ý chí lớn lao của pháp sư thật khiến ta khâm phục. Pháp sư cần ta trợ giúp
việc gì, ta nguyện dốc lòng dốc sức. - Rajiva, vì sao chàng bỏ lỡ cơ hội này?
Tôi than thở với chàng khi Đỗ Tấn đã ra về.
Chàng mỉm cười, như
thể chuyện đó chẳng có gì to tát:
- Nàng bảo rằng chúng
ta phải chờ đợi mười sáu năm ở Lương Châu kia mà.
- Nhưng cơ hội này...
- Không đúng thời điểm
thì không gọi là cơ hội.
Chàng ngắt lời tôi,
đặt tay lên bụng bầu của tôi, dịu dàng:
- Huống hồ, đối với ta
nàng và con quan trọng hơn tất thảy, ta không muốn xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy
vô cùng nuối tiếc, định lên tiếng thì cơn buồn nôn quen thuộc ập đến. Thấy tôi
nôn khan, Rajiva vội đỡ tôi ngồi xuống, vuốt lưng cho tôi. Tôi thuộc nhóm phụ
nữ ốm nghén khá nặng, dạo gần đây tôi ăn rất ít, mỗi ngày nôn ói vài lần. Tôi
lại bị hoa mắt chóng mặt, mẫn cảm với mùi dầu mỡ, nên càng lúc càng gầy.
- Con ơi, sao con giày
vò mẹ con nhiều vậy! Chàng xót xa, rút khăn lau miệng cho tôi:
- Tội cho nàng quá, ta
chẳng giúp gì được...
Tôi vẫn rất khó chịu,
nhưng nghe chàng nói vậy, lại thấy buồn cười.
- Em không sao, người
mẹ nào cũng phải trải qua giai đoạn này, sau ba tháng hiện tượng này sẽ hết.
Tôi vòng tay qua eo
chàng, tựa vào người chàng, gắng sức kìm chế cơn buồn nôn, cười nói:
- Chàng giúp em rất
nhiều mà, có chàng ở bên, mọi nỗi vất vả đều biến thành ngọt ngào.
Từ lúc biết tôi mang
thai, chàng không để tôi đụng vào bất cứ việc gì, và hàng ngày chăm chút, bảo
vệ tôi hết sức chu đáo. Đích thân chàng sắc thuốc an thai cho tôi, nựng tôi
uống thuốc, chiều chuộng hết mức. Ngày ngày đắm mình trong sự ngọt ngào, dịu
dàng của chàng, niềm hạnh phúc với tôi là vô bờ bến, bởi vậy, chút nhọc mệt do
mang bầu này có đáng kể gì.
Chàng kéo tôi vào
lòng, âu yếm hôn lên trán tôi. Gió xuân ấm áp tràn vào phòng, mang theo hương
hoa thoang thoảng. Tôi hít một hơi thật sâu đầy mãn nguyện, muốn thốt lên: mùa
xuân mới tuyệt làm sao...
Bước sang tháng năm,
cơn ốm nghén hành hạ tôi bấy lâu đã biến mất, tôi bắt đầu thèm ăn, tôi ăn gấp
đôi lúc trước. Cơ thể đã đẫy đà lên rất nhiều. Chỉ có điều, dù mỗi ngày tôi đều
uống thuốc bổ nhưng sắc mặt vẫn không hồng hào lên được, Rajiva vô cùng lo
lắng. Nhưng điều khiến tôi vui nhất là phần bụng bầu phẳng lì khi trước của tôi
nay đã to ra thấy rõ.
Cách mười ngày Mông
Tốn lại đưa Phan Trưng đến khám cho tôi. Rajiva luôn túc trực bên cạnh, ân cần
hỏi han đủ thứ, tôi biết chàng vẫn rất lo lắng về căn bệnh huyết hư của tôi.
Thường ngày, chàng vẫn bắt mạch cho tôi đều đặn và không ngừng tìm hiểu, nghiên
cứu sách y thuật. Mỗi lần, trước khi Phan Trưng đến, tôi đều tự vỗ vào má mình,
để sắc mặt được hồng hào lên đôi chút. Nếu ông ấy hỏi tôi còn chảy máu cam hay
không, thì tôi đều đáp rằng không.
Phan Trưng vẫn không
thể xác định rốt cuộc tôi có bị mắc bệnh huyết hư hay không, ông ấy chỉ kê cho
tôi một vài loại thuốc để bồi bổ cơ thể. Tôi thầm nghĩ, huyết hư có phải là
bệnh máu trắng ở thời hiện đại và là căn bệnh nan y không? Lần trước, khi trở
về, tôi tiến hành kiểm tra sức khỏe và có kết luận là chỉ số nhiễm xạ đã vượt
mức cho phép. Mới thuốc thang, điều trị được chín tháng tôi đã lại vượt thời
gian, do vậy, không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng!
Tôi không sợ bản thân
mắc bệnh, vì đây là cái giá tất yếu mà tôi phải trả khi vượt thời gian đến nơi
này và yêu con người ở thời cổ đại. Tôi chỉ lo lắng bé yêu của tôi sẽ bị ảnh
hưởng. Thời đại này chưa có sóng siêu âm B, nên tôi chỉ có thể cầu khấn: xin
trời Phật phù hộ độ trì cho bé yêu của con được chào đời khỏe mạnh. Con xin
gánh chịu mọi bệnh tật thay con của con.
Lần nào Phan Trưng đến
khám bệnh cũng có Mông Tốn đi theo. Anh ta chỉ lẳng lặng ngồi nhìn, vẻ mặt trầm
ngâm, lầm lì, khó hiểu. Tôi không biết anh ta còn muốn lấy mạng mình nữa không,
nhưng cũng cảm thấy hình như không phải. Phí khám chữa bệnh của Phan Trưng
không hề thấp chút nào,