
, chỉ tại em mệt quá, ngủ một lát là khỏe ngay
thôi. - Nàng thật là... đến bây giờ vẫn sợ khám bệnh.
Chàng
ngồi bên mép giường, nắm tay tôi, ân cần:
-
Ta sẽ ở đây với nàng, khi nào bữa tối xong xuôi sẽ gọi nàng dậy.
-
Vâng.
Bàn
tay ấm áp của chàng khiến tôi vững lòng hơn một chút. Những ngày qua tôi đã quá
mỏi mệt vì Mông Tốn...
Lúc
tỉnh lại vẫn thấy Rajiva ngồi bên cạnh, nhưng hai hàng lông mày của chàng đang
nhíu lại. Rồi khi phát hiện ra ngón tay chàng đang đặt trên cổ tay mình, tôi
vội gạt tay chàng ra, gần như hét lên:
-
Rajiva, chàng làm gì vậy!
-
Ngải Tình, nàng thấy trong người dạo này có điều gì khác lạ không?
Chàng
ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ đăm chiêu:
-
Sao không nói cho ta biết?
Tôi
sững sờ, toàn thân lạnh như băng. Tôi đã tìm đủ mọi cách để che giấu, nhưng rốt
cuộc vẫn để chàng phát hiện ra.
-
Ta thật đáng trách, lẽ ra phải nhận ra từ lâu rồi mới phải. Nạn đói, rồi sau đó
là việc xây dựng chùa chiền đã khiến ta quên bẵng đi.
Chàng
nhìn tôi chăm chú, mặt hơi ửng đỏ, khẽ hỏi:
-
Ngải Tình... đến tháng chưa?
Tôi
ngơ ngẩn. Không phải chàng đã nhận ra rồi sao? Vì sao lại hỏi chuyện này? Mà
tôi cũng quên khuấy đi mất, chàng nhắc mới nhớ, đã lâu không thấy có dấu hiệu
của kỳ kinh nguyệt. Tôi thường không nhớ chính xác thời gian, vả lại cũng
chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm chuyện đó nữa. Tôi ấp úng đáp:
-
Em không thấy... Chậm gần một tháng rồi.
Chàng
suy nghĩ một lát, hỏi tiếp:
-
Gần đây nàng có thèm ngủ và thấy buồn nôn không?
Giọng
nói của chàng cho thấy chàng không quá lo lắng, phải chăng tôi đã suy nghĩ quá
nhiều? Chậm kinh, thèm ngủ, buồn nôn... Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn chàng, ấp a
ấp úng:
-
Chàng... chàng... ý chàng là...
Chàng
kéo tay tôi lại, bắt mạch thêm một lần nữa. Lần nay, tôi không phản kháng, mà
hồi hộp theo dõi biểu cảm của chàng. Gương mặt chàng dần tươi tỉnh hẳn lên,
khóe môi uốn cong hơn, ánh mắt ngập tràn niềm hân hoan. Chàng ngẩng lên nhìn
tôi tha thiết, nụ cười tươi tắn làm bừng sáng gương mặt điển trai.
-
Nếu nàng tin tưởng vào y thuật của ta... Chàng ngừng lại, hít một hơi thật sâu,
len trong giọng nói trầm ấm là nỗi xúc động nghẹn ngào:
-
Thì... đúng là như vậy...
Tôi
nhảy cẫng lên, miệng môi run run mấp máy, nhưng mãi không thốt được ra
câu nào hoàn chỉnh. Nước mắt tràn mi, tôi nắm chặt cánh tay chàng. Tôi
nhìn nàng trân trân qua làn nước mắt, nghẹn ngào bật ra từng tiếng khó khăn:
-
Là... thật ư? Chàng không nói dối em chứ? - Nàng biết mà, ta chưa bao giờ nói
dối. Chàng lau nước mắt cho tôi, rồi kéo tôi vào lòng, giọng chàng hân hoan,
vấn vít bên tai tôi:
-
Ngải Tình, đó là sự thật, là sự thật. Nàng sắp được làm mẹ rồi, và ta, ta sắp
được làm cha...
-
Em...
Tôi
òa khóc trong vòng tay chàng, cảm giác thanh thản như vừa trút được một gánh
nặng. Thì ra những biểu hiện bất thường lúc trước đều là dấu hiệu của việc mang
thai, vậy mà tôi cứ nghĩ, tai họa sắp ập đến...
-
Em cứ nghĩ mình sẽ không mang thai được nữa...
Tôi
nức nở, hòn đá đè nặng trong lòng tôi hơn một năm qua, cuối cùng cũng được hất
xuống.
-
Em rất lo sợ, bởi vì không có cuốn sử nào viết rằng chàng có con trong giai đoạn
này, nên em đã nghĩ rằng chúng ta sẽ không...
-
Vài dòng ngắn ngủi, ơ hờ ấy chưa hẳn đã chuẩn xác.
Chàng
ngắt lời tôi, làn môi ấm áp chạm vào gò má tôi:
-
Ngải Tình, đừng nên làm khổ mình bằng những ghi chép vô thưởng vô
phạt của người đời sau. Chúng ta hãy sống vì chúng ta, cho chúng ta, mặc họ
muốn viết gì cũng được. Sau này, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con.
Chàng
ôm lấy vai tôi, rút khăn tay lau nước mắt cho tôi, mỉm cười hôn lên trán tôi:
-
Đừng khóc nữa, bây giờ nàng đã mang thai, không được quá xúc động.
Chàng
kê gối cho tôi, dịu dàng đặt tôi nằm xuống:
-
Ta đi dọn cơm, cứ nằm yên đó, nàng sẽ ăn trên giường.
Chưa
kịp bước đi, vạt áo chàng đã bị níu lại. Chàng ngạc nhiên nhìn gương mặt đỏ ửng
của tôi, tôi ấp úng: - Đó là vào ngày sinh nhật của em... Chàng lúc đầu còn ngơ
ngác, nhưng ngay lập tức đã hiểu ra, liền gật đầu, hồi tưởng lại và nở nụ cười
rạng ngời hạnh phúc.
-
Rajiva, đây là món quà sinh nhật chàng tặng em.
Tôi
đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng, yêu chiều của chàng, bày tỏ lòng biết ơn từ tận
đáy lòng:
-
Xin tạ ơn Phật tổ! Đây là món quà sinh nhật quý giá nhất của cuộc đời em!
Một
nụ hôn ấm nồng thả nhẹ trên môi tôi:
-
Của chúng ta chứ...
Hôm
đó chàng phục vụ bữa tối cho tôi, liên tục gắp đồ ăn cho tôi và ép tôi ăn thật
nhiều, còn chàng thì ăn rất ít. Xong bữa, chàng không cho tôi rời khỏi giường,
giao toàn bộ việc nhà cho các đệ tử. Sau đó chàng tiếp tục bắt mạch cho tôi,
bảo rằng ngày mai sẽ đi cắt thuốc bổ cho tôi uống, vì sức khỏe của tôi đã giảm
sút nhiều trong thời gian xảy ra nạn đói. Ngắm nhìn điệu bộ căng thẳng, sốt
sắng của chàng, tôi cảm thấy niềm hạnh phúc trào dâng vô bờ, nên cứ mặc chàng
bưng trà rót nước phục vụ mình, mặc dù động tác của chàng còn rất lóng ngóng.
-
Thưa thầy!
Một
đệ tử trẻ tuổi của chàng gõ cửa: - Thư Cừ Mông Tốn xin được gặp thầ