
ng lên, đối diện với anh ta. Anh ta như mở cờ trong bụng, đổ người về phía tôi.
Tôi thở dài, ra sức dùng lý lẽ khuyên giải: - Cảm ơn tình cảm của
ngài dành cho tôi. Tôi chỉ là một phụ nữ bình thường, không tham vọng,
không ham vinh hoa phú quý. Những kiến thức truyền giảng cho ngài, tôi
hứa sẽ không truyền lại cho bất cứ ai dù chỉ một chữ… - Nàng không muốn
vinh hoa phú quý ư? Anh ta ngắt lời tôi một cách thô bạo, hậm hực vài
tiếng, hai mắt đảo khắp người tôi:
- Vậy, cô muốn gì?
Tôi cúi người, khiêm cung và thành khẩn:
- Tôi chỉ mong được ở bên pháp sư cho đến cuối đời. Chúng tôi đã trải bao hoạn nạn mới kết thành vợ chồng, người đời nói gì, tôi không bận
tâm. Tâm nguyện duy nhất của pháp sư là truyền bá rộng rãi Phật pháp,
nên chắc chắn không gây bất cứ trở ngại nào cho tiền đồ to lớn của ngài, xin ngài đừng lo lắng:
Anh ta bật cười ngắt lời tôi, lắc đầu mỉa mai:
- Đàn bà các người chỉ biết có tình yêu. Nhưng tiếc thay, thứ đó
không giúp đổi được lương thực, không giúp đoạt được giang sơn. Đó là
thứ mà Mông Tốn ta khinh rẻ nhất!
Anh ta nhìn tôi chằm chặp, ánh mắt lạnh lùng, thâm hiểm, từng bước tiến lại gần tôi:
- Ngải Tình, ta đã hết sức mềm mỏng với nàng. Kể từ sau khi nàng bị
tấn công, ngày nào ta cũng cho người âm thầm theo sát, bảo vệ nàng. Nàng đến chỗ ta, ta những muốn nàng được no bụng, nhưng nàng kiên quyết
không chịu. Ta nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng nàng, nhưng nàng ngày càng
xa cách với ta. Lẽ ra ta không muốn dùng vũ lực với nàng, nhưng mọi biện pháp mềm dẻo đều đã vô tác dụng.
Anh ta đột nhiên bóp mạnh cằm tôi, giãy giụa cũng vô dụng, bàn tay thô bạo của anh ta vờn trên khuôn mặt tôi, khiến tôi bị đau.
- Chính nàng đã nói với ta rằng, để đạt được mục đích phải bất chấp
thủ đoạn. Hôm nay, nếu nàng bằng lòng thì không sao, bằng không…
Anh ta ngừng lại, gầm gừ, vẻ tức giận trùm lên gương mặt to bè.
- Nàng biết đấy, ta không phải chính nhân quân tử gì cả, xử trí một
phụ nữ yếu đuối như nàng, chẳng phải việc gì khó khăn đối với ta.
Tôi thầm thở dài, nói lý lẽ không xong thì đành phải sử dụng “kế
hoạch B” vậy. Chưa kịp luồn tay vào ống tay áo rộng, tôi đã bị anh ta
sáp đến và nhấc bổng lên. Mặt anh ta kề sát mặt tôi, ánh mắt lóe lên
khát khao chinh phục con mồi của kẻ đi săn mà trước đây tôi từng thấy.
Đúng vào khoảnh khắc đó, cơn buồn nôn ập đến, dồn lên cuống họng, ruột
gan tôi như lộn tùng phèo. Tôi đã phải ra sức kìm chế để không nôn ra
ngoài, vì nếu chuyện đó xảy ra, Mông Tốn chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.
Anh ta ôm tôi đến bên chiếc giường lớn, đổ cả thân hình vạm vỡ, săn
chắc lên mình tôi. Hơi thở nóng ran, vẫn còn vương mùi thịt dê ấy phả
lên mặt tôi, khiến tôi suýt nữa thì nôn ọe.
- Sao thế, khi nãy tránh né ta dữ dằn lắm mà, sao bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy?
Tôi gắng hít một hơi thật sâu, ra sức kìm chế cơn buồn nôn, giữ giọng bình thản, đáp:
- Trốn tránh có tác dụng gì đâu, chi bằng dưỡng sức là hơn.
Anh ta bật cười ha hả, tiếng cười lớn làm rung cả thân giường:
-Ngải Tình ơi Ngải Tình, nàng luôn khiến ta phải bất ngờ. Bình tĩnh
trong mọi trường hợp, không màng danh vị, tiền tài, quyền lực, trong khi bản thân nàng lại có trí tuệ hơn người.
Anh ta chuốt một lọn tóc của tôi trong các kẽ tay, đặt lên mũi hít
hà, miệng cười hỉ hả. Ánh mắt nhìn tôi đắm đuối, giọng nói ngọt ngào:
- Và điều quan trọng nhất là, nàng luôn một lòng chung thủy, sẵn sàng kề vai sát cánh bên người mình yêu để cùng vượt qua hoạn nạn. Một người con gái hiếm có như thế, làm sao ta có thể bỏ qua. Cứ tiếp tục thế này, chưa biết chừng một ngày nào đó, ta sẽ phải lòng nàng mất…
Anh ta sáp lại gần tôi, ánh mắt rực lửa khao khát. Tuy không điển
trai, tuấn tú nhưng anh ta rất mạnh mẽ, và nguy hiểm như một con cọp
vậy! Đúng vào khoảnh khắc chuẩn bị hôn tôi thì anh ta bỗng nhiên run bắn lên, chưa kịp ngạc nhiên, hai mắt đã lờ đờ, sau đó toàn thân đổ vật
xuống.
Đúng như tôi dự liệu, anh ta đã không nhìn thấy vũ khí của tôi. Tôi
đã cố nhẫn nại để chờ đợi khoảnh khắc anh ta lơ là ấy, tôi không thể để
anh ta nhìn thấy súng gây mê của mình được, nếu không, lần tiếp theo,
tôi làm sao có thể dễ dàng áp dụng chiêu thức này được nữa.
Tôi đẩy thân thể nặng trình trịch của anh ta sang bên, chưa kịp ra
khỏi giường thì một cơn buồn nôn dữ dội ập đến. Tôi gập mình xuống cạnh
giường, nôn thốc nôn tháo. Sau khi gần như toàn bộ bữa trưa của tôi đã
ra ngoài cả, thì cơn buồn nôn mới tạm buông tha cho tôi, ruột gan tôi vô cùng khó chịu.
Tôi tựa lưng vào thành giường, nghỉ ngơi chốc lát, chỉ một lát thôi,
rồi tôi vội vã đưa tay áo lên lau miệng, thở dốc, lục tìm hai miếng ngọc trong ngực áo anh ta. Sau đó, kéo anh ta nằm ngay ngắn, trùm chăn lên.
Tôi lấy lại nhịp thở đều đặn, ra ngoài gọi người hầu vào quét dọn
sạch sẽ những thứ tôi vừa nôn ra, căn dặn họ rằng: Mông Tốn uống say,
phải ngủ một ngày một đêm, trước giờ này ngày mai không ai được làm
phiền. Bước ra khỏi phủ đệ của Mông Tốn, quay đầu nhìn cánh cổng quét
sơn đen bề thế, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng nặng nề. Rajiva từng