80s toys - Atari. I still have
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327415

Bình chọn: 8.5.00/10/741 lượt.

đôi mắt to tròn, đen láy, nước mắt lưng tròng, lao vào lòng tôi nức nở:

- Cô ơi, sau này nhất định cháu sẽ quay về tìm cô, cháu còn muốn nghe cô kể chuyện Lưu Bang, Hạng Vũ, còn muốn chơi trò oẳn tù tì với cô nữa.

Trong vòng tay tôi là người anh hùng bi kịch cuối cùng của nhà Mộ

Dung. Trong hai mươi bảy năm ngắn ngủi của cuộc đời, những tháng ngày

lưu lạc, đói khổ của cậu dài hơn rất nhiều khoảng thời gian yên ổn, an

nhàn. Cứ nghĩ thế, tôi lại không cầm được nước mắt:

- Ừ, cô Ngải Tình sẽ ở đây chờ cháu quay lại. Lớn lên cháu phải trở

thành một nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất nhé!

Tôi bước đến, ôm lấy Sính Đình, ghé sát vào tai cô, thì thầm:

- Sính Đình, niềm hạnh phúc lớn nhất của đời người con gái là “mong

gặp người thật lòng, bạc đầu không xa cách”[2'>, đừng để đến

lúc mất đi mới nuối tiếc khôn nguôi.

[2'> Câu thơ trong bài “Khúc ngâm bạc đầu” của Trác Văn Quân.

Sính Đình đỏ mặt, liếc trộm bà Công Tôn, lo lắng không biết bà có

nghe thấy những gì tôi nói không. Rồi cô ấy quay lại nhìn tôi, mắt ngấn

lệ. Sính Đình dắt tay Mộ Dung Siêu chào từ biệt chúng tôi:

- “Xin người hãy bảo trọng, lòng này hoài nhớ mong”[3'>.

[3'> Hai câu thơ trong bài hành “Cho ngựa uống nước trong hào Trường

Thành” trích trong tập “Văn tuyển” viết vào đời Hán ở Trung Quốc.

Chiến tranh ly loạn, khói lửa binh đao, chia tay hôm nay, chỉ e cách

biệt phương trời, khôn nguôi nỗi nhớ. Cầu chúc pháp sư và chị Ngải Tình

yêu thương bền chặt, gắn bó keo sơn. Dù thân này trôi dạt nơi đâu, Sính

Đình cũng sẽ chúc phúc cho hai vị.

“Cây cao trên đầu núi

Gió thổi lá rơi

Người đi ngoài dặm thẳng

Đợi trông đến rã rời”[4'>.

[4'> Một bài thơ trích trong “Nhạc phủ thi tập” viết vào đời Hán của

Trung Quốc. Cả gia đình họ đã hòa vào dòng người rời khỏi thành Guzang,

từ nay lại bắt đầu cuộc sống phiêu bạt, biết đến khi nào mới được gặp

lại?

Ngày thứ hai sau khi họ ra đi, Lữ Thiệu đã đem quân đến nhà tôi lục

soát, theo sau hắn là Mông Tốn với vẻ mặt lạnh lùng, khó hiểu và kẻ đã

nhận ra Hô Diên Bình ở lầu trống hôm đó. Lữ Thiệu ra lệnh cho cả nhà tôi tập trung ngoài sân, để thuộc hạ của hắn vào từng phòng lục soát. Kết

quả cuối cùng khiến Lữ Thiệu vô cùng tức tối, hắn trừng mắt nhìn chúng

tôi, vẻ nghi ngờ, dò xét hiển hiện trên khuôn mặt ác bá.

- Thưa Thế tử, người dân thành Guzang không ai không biết gia đình

pháp sư cho phép dân vùng thiên tai đến nhà nương náu, nếu gia đình Mộ

Dung cố tình trà trộn vào đây, pháp sư cũng khó lòng phân biệt.

Mông Tốn bước tới khuyên giải Lữ Soạn, cố ý liếc xéo tôi một cái:

- Bọn họ chắc đã bỏ trốn lâu rồi, Thế tử không nên truy tìm phí công vô ích nữa!

Lữ Thiệu hình như rất tín nhiệm Mông Tốn, nghe thấy có lý, hậm hực khoát tay, thu quân ra về.

Tôi thở phào, xách làn ra chợ mua rau. Mấy ngày gần đây, Đỗ Tấn có

ghé qua nhà tôi một lần, Rajiva đã bàn với ông ấy về ý tưởng xây dựng

chùa hang đá của mình và được ông ấy hết lòng ủng hộ. Nhưng điều quan

trọng hơn cả là Đỗ Tấn đã mang đến cho chúng tôi khá nhiều thực phẩm và

tiền bạc, nên chúng tôi không cần phải bóp mồm bóp miệng, tằn tiện như

trước nữa. Tôi định bụng sẽ mua cho Rajiva một miếng thịt dê để chàng

bồi bổ sức khỏe.

- Chào cô giáo, đã lâu không gặp!

Tôi chạm mặt Mông Tốn ở lối rẽ vào một ngõ nhỏ, chắc chắn anh ta đã đứng đợi tôi ở đây lâu rồi.

Anh ta bước về phía tôi, hai tay vắt chéo trước ngực, mặt mày tươi cười, giọng kẻ cả:

- Nạn dân và cả nhà Mộ Dung đều đã đi rồi, cô giáo không bận rộn nữa, vì sao không tiếp tục giảng bài?

Chuyện này trước sau gì cũng phải đối diện. Tôi thở dài, lịch sự đáp:

- Thưa tướng quân, vô cùng cảm ơn ngài vì nhiều ngày qua đã cung cấp

lương thực cho chúng tôi. Nhưng cuốn sách đó, tôi đã giảng xong rồi…

Anh ta tỏ vẻ cười cợt, chế giễu, cúi xuống nhìn tôi:

- Ngải Tình, nếu hơn hai trăm con người đó vẫn còn nương náu ở nhà cô, thì bài giảng sẽ không kết thúc sớm như vậy, phải không?

Anh ta đảo qua đảo lại quanh người tôi, cười khểnh:

- Nhưng điều này cũng khó trách, nếu không vì lương thực đời nào cô

chịu bước chân vào nhà ta! Có điều, hai ta qua lại với nhau cả tháng

trời, vậy mà cô vẫn không chịu gọi tên ta. Mỗi lần đến nhà đều cố tỏ ra

lạnh lùng, xa cách và đề phòng, cười cũng không buồn cười với ta, vì cô

không muốn dây dưa với ta phải không? Điều này khiến ta vô cùng bực bội.

Tôi lập tức vươn lưng đứng thẳng, anh ta nói không sai, tôi cũng không cần giả bộ làm gì nữa:

- Tôi chỉ là một dân nữ, sao dám gọi thẳng tên của tướng quân! Trong nhà còn nhiều việc, xin phép tướng quân tôi đi trước!

Tôi kiên quyết không dạy đấy, anh ta làm gì được tôi nào! Bắt cóc tôi ư, chỉ e anh ta không dám. Đang định bước đi, chợt tôi trông thấy anh

ta lôi từ trong áo ra hai thứ, miệng xuýt xoa:

- Tiếc quá, đang muốn tặng quà cho cô…

- Ngài!

Tôi trừng mắt nhìn anh ta khi biết rõ đồ vật anh ta cầm trên tay là gì.

- Tôi cầm cố ba tháng kia mà.

- Ta muốn gì là sẽ có được thứ đó bằng mọi giá!

Anh ta cười nham hiểm, cất món đồ đi.

- Chỉ cần cô giảng hết kiến thức trong cuốn sách