
ục đó, mới hai tuổi, Cẩu Nhi đã trở
thành trẻ mồ côi.
Rajiva nắm lấy tay
tôi, an ủi:
- Ngải Tình, chúng ta
hãy nhận nuôi Cẩu Nhi, đó cũng là di nguyện của mẹ chú bé.
Tôi gật đầu. Cẩu Nhi
là nạn dân nhỏ tuổi nhất trong số các nạn dân được chúng tôi cưu mang. Hơn một
tháng qua, tôi đã dành rất nhiều sự quan tâm, chăm sóc cho đứa bé tội nghiệp
này. Tôi dạy em nói, dạy em đi, em ngày càng quấn tôi. Nếu tôi không thể mang
thai, vậy hãy để Cẩu Nhi làm con cái của chúng tôi.
Hô Diên Bình đón lấy
tải gạo mà Lý Cảo tặng cho chúng tôi từ tay Rajiva, đặt lên vai. Đang định ra
về, Hô Diên Bình bỗng ấp a ấp úng:
- Pháp sư, phu nhân,
cả nhà Nghiêm Bình…
Anh ta ngừng lại, vẻ
mặt áy náy.
- Anh không cần phải
lo lắng chuyện đó, gia đình anh không cần phải đi đâu cả.
Rajiva thấu hiểu tâm
tư của anh ta, nên đã lựa lời nói trước.
Tôi cười, bổ sung:
- Anh đừng lo vấn đề
hộ tịch, tôi sẽ nhờ ngài Đoàn Nghiệp thu xếp việc đó.
Hô Diên Bình như mở cờ
trong bụng, vẻ mặt đầy xúc động và cảm kích:
- Công ơn to lớn của
hai vị, Nghiêm Bình không biết lấy gì báo đáp. Hai vị có bất cứ việc gì cần đến
Nghiêm Bình, dù phải chết cũng không từ nan. Tôi sẽ gắng sức tìm chỗ ở mới để
không làm phiền hai vị thêm nữa.
Rajiva hiền hòa đáp:
- Anh đừng khách khí,
vợ chồng ta đã coi gia đình anh như người trong nhà, anh đừng nghĩ ngợi nhiều.
Gia đình anh đã phiêu bạt nhiều năm, cũng cần có chỗ để dừng chân nghỉ ngơi
chứ.
Vừa đi, Hô Diên Bình
vừa không thôi nói lời cảm ơn, cho đến khi có ai đó đột nhiên hét lên từ phía
sau chúng tôi:
- Hô Diên Bình!
Chúng tôi giật mình
quay đầu lại, nhìn thấy trong đám đông nạn dân một người đang chỉ tay về phía
Hô Diên Bình, lớn tiếng:
- Ngươi chính là
Hô Diên Bình! Thì ra ngươi vẫn còn sống!
Mặt mày Hô Diên Bình
đột nhiên trắng bệch…
Có tiếng gõ cửa, Hô Diên Bình cùng cả gia đình Mộ Dung, vai đeo hành lý, vừa bước vào phòng đã quỳ sụp xuống trước mặt chúng tôi.
Rajiva và tôi vội vã đỡ họ dậy. Hô Diên Bình chắp tay thưa:
- Pháp sư và phu nhân là những người đại trí đại lượng, chưa từng gạn hỏi về lai lịch của chúng tôi. Nhưng chuyện đã đến nước này, chúng tôi
không thể tiếp tục giấu giếm hai vị được nữa.
Anh ta kéo Mộ Dung Siêu đến bên cạnh, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Cậu chủ đây vốn là con trai của Bắc Hải Vương nước Đại Yên. Sau khi Đại Yên phục quốc, toàn thể gia quyến của Bắc Hải Vương và Phạm Dương
Vương ở Trương Dịch đều gặp nạn, duy chỉ có Công Tôn nương nương và
Vương phi Bắc Hải thoát thân[1'>. Hô Diên Bình tài hèn sức mọn, mấy năm
qua đã dắt díu họ nay đây mai đó khắp Lương Châu, gắng hết sức cũng chỉ
lo cho họ được no cơm mỗi ngày.
[1'> Bắc Hải Vương là tước hiệu của Mộ Dung Nạp, cha ruột Mộ Dung
Siêu. Phạm Dương Vương là tước hiệu của Mộ Dung Đức, chú ruột Mộ Dung
Siêu. Năm 384 Mộ Dung Thùy phục quốc, vẫn giữ tên nước là “Yên”.
Anh ta lắc đầu ảo não:
- Nếu không được pháp sư cưu mang, chúng tôi chắc chẳng thể thoát khỏi cảnh chết đói.
Tôi đã nói với Rajiva về thân thế của họ từ lâu, nay nghe họ thành
thật giãi bày, tôi lấy làm cảm động. Hô Diên Bình thở dài nặng nề:
- Chúng tôi muốn tới Đại Yên, nhưng bị Diên Tần và Thốc Phát cản trở, lại gặp cảnh chiến tranh loạn lạc, mẹ già con dại, muôn nỗi khó khăn.
Chúng tôi vốn định nương nhờ pháp sư, mai danh ẩn tích ở Guzang, chờ
dịp sẽ tới Đại Yên. Nhưng không ngờ hôm nay đã bị người ta
phát hiện ra, nếu hắn tố cáo với Lữ Quang, e rằng họ Lữ kia sẽ bắt Công
Tôn nương nương và cậu chủ Mộ Dung làm con tin để uy hiếp vua Yên và
Phạm Dương Vương. Thêm nữa, chúng tôi ăn nhờ ở đậu trong tư gia của pháp sư mấy tháng trời, pháp sư chắc chắn sẽ bị liên lụy. Pháp sư đã khổ
công bảo vệ huyết mạch nhà Mộ Dung, bởi vậy…
Hô Diên Bình quỳ một chân xuống, chắp tay qua đầu mà rằng:
- Hô Diên Bình không thể gây phiền phức cho pháp sư thêm nữa, hôm nay tôi sẽ đưa cả nhà tiếp tục trốn chạy. Nếu có duyên gặp lại, Hô Diên
Bình cùng cậu chủ Mộ Dung nguyện sẽ báo đáp công đức cao dày của pháp sư và phu nhân.
Rajiva muốn đỡ Hô Diên Bình đứng lên, nhưng anh ta kiên quyết không
chịu. Đoàn Sính Đình kéo Mộ Dung Siêu cùng quỳ sụp xuống. Lòng buồn vô
hạn, tôi cứ nghĩ có thể cho họ một chỗ náu thân yên ổn ở thành Guzang,
nhưng sự thể đã đến nước này, không thể không để họ ra đi.
Rajiva hiểu rằng sự lo lắng của Hô Diên Bình là hoàn toàn có lý. Nếu
có trong tay người thân của Mộ Dung Đức, Lữ Quang chắc chắn sẽ nghĩ cách lợi dụng. Rajiva đưa mắt về phía tôi, tôi gật đầu, đi lấy những đồng
tiền cuối cùng còn lại trong tủ, chưa được một nghìn quan. Suy nghĩ một
lát, tôi rút thêm một ít giấy tốc ký, bút chì và cục tẩy trong ba lô của mình ra.
Tôi trao tiền cho Hô Diên Bình, thuyết phục mãi anh ta mới chịu nhận. Bút chì, cục tẩy và giấy ghi tốc ký, tôi đặt vào tay Mộ Dung Siêu:
- Siêu ơi, cô Ngải Tình không có gì để tặng cho cháu, đây chỉ là một
vài dụng cụ học tập. Dù cuộc sống có vất vả đến đâu cũng phải siêng năng học hành và phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ cháu cũng như chú Diên Bình,
biết không?
Mộ Dung Siêu chớp chớp