
i nàng càng lâu, càng thấy nhiều điều thú vị, nhưng cũng càng cảm thấy sợ
hãi. ta chưa từng gặp người con gái nào hiểu biết sâu rộng như nàng. Nếu như
đấng mày râu khác phát hiện ra năng lực đặc biệt đó ở nàng, bọn họ sẽ gây bất
lợi cho ta. Nàng biết quá nhiều chuyện về ta, việc ta ngậm đắng nuốt cay, nhẫn
nhục chờ thời, việc ta đóng kịch lừa phỉnh thiên hạ. Lẽ nào những nỗ lực đó của
ta sẽ bị hủy hoại bởi tay nàng? Anh ta ngẩng đầu lên, giọng điệu ngày càng sắc
lạnh, từng chữ một nhả ra nặng nề:
- Chỉ khi chúng ta là
vợ chồng, chúng ta mới trở thành đồng minh tốt nhất của nhau. Không làm vợ ta, nàng sẽ
là kẻ thù của ta.
Cơn
gió xuân đầu tháng tư mà khiến tôi nổi cả da gà. Anh ta bóp mạnh cằm tôi, khiến
tôi đau đớn. Đôi đồng tử thẳm sâu của loài chim ưng chiếu ra thứ mà tôi biết có
thể gọi tên nó là sát khí đằng đằng...
Giọng
nói của anh ta trôi bên tai tôi, lạnh tựa băng tuyết:
-
Theo nàng, ta sẽ để cho một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể hủy hoại tiền đồ của
ta sống sót trên cõi đời này ư?
-
Ngươi...
Tôi
đã nắm chặt súng gây mê trong tay áo, nhưng không đủ sức lôi nó ra. Tôi đã dự
đoán rất nhiều khả năng, nhưng không thể ngờ rằng anh ta lại có ý định giết
tôi. Lưng tựa vào tường, mồ hôi đầm đìa, tôi vẫn cố giãy giụa.
-
Ngươi muốn giết ta?
-
Tuy rất đau lòng, nhưng vì nàng không chịu trở thành đồng minh của ta, nên ta
không còn cách nào khác.
Mông
Tốn mân mê gương mặt tôi, những ngón tay thô ráp cọ xát vào da tôi. Một luồng
khí lạnh lan khắp cơ thể, khiến toàn thân tôi run rẩy và kích thích cơn buồn
nôn trỗi dậy. Không chịu nổi nữa, tôi không rõ mình lấy đâu ra sức mạnh để đẩy
anh ta ra xa, sau đó cúi gập người, nôn thốc nôn tháo.
Mấy
ngày qua, vì nghĩ ngợi nhiều, tôi ăn rất ít nên lúc này cũng không có gì để nôn
cả. Nhưng cơn buồn nôn ấy khiến tôi vô cùng mỏi mệt, sau khi nôn xong, tôi ngồi
phịch xuống cạnh tường, thở dốc, rút khăn tay lau miệng. Anh ta chau mày, tức
giận:
-
Nàng nhát gan hay là quá ư ghê tởm ta?
Tôi
nhắm mắt lại không buồn đáp. Tôi thầm than thở, vượt thời gian ngần ấy lần, đây
là lần đầu tiên tôi bị người ta dọa giết. Mà theo như sự hiểu biết của tôi về
con người này, thì chắc chắn anh ta không nói chơi. Đều tại tôi cả, tôi không
nên gây sự với ông sói này...
Anh
ta đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, đưa tay quệt qua mũi tôi:
-
Ngải Tình, sao lại chảy máu mũi thế này?
Tôi
thảng thốt, đầu óc trống rỗng, tôi bàng hoàng nhìn vệt máu đỏ tươi trên ngón
tay Mông Tốn. Đúng lúc ấy, tôi thấy đầu mình bị kéo ngã về phía sau, tôi gắng
gượng vùng vẫy, cặp mắt vô hồn nhìn thẳng vào đôi mắt với biểu cảm hết sức phức
tạp của anh ta. Tôi rút khăn thấm mũi, cảm giác máu vẫn đang tiếp tục tuôn
trào. Một lát sau, kéo khăn xuống nhìn, thì thấy những vệt máu lan thành hình
những bông hoa nho nhỏ, đỏ chót, sắc đỏ ấy khiến tôi rùng mình kinh hãi vì nó
nhắc nhở tôi về một sự thật mà tôi không thể tiếp tục thờ ơ.
-
Mông Tốn, ngài không cần đích thân ra tay đâu.
Tôi
nhếch môi cười chua xót, nỗi tuyệt vọng, đau đớn dâng ngập lòng, sức lực dường
như sắp cạn kiệt:
-
Tôi chỉ còn vài tháng nữa thôi... đến lúc ấy, tất cả sẽ kết thúc. Ngài yên tâm,
trên đời này, sẽ không ai biết được kế hoạch của ngài đâu.
-
Ngải Tình...
Anh
ta thốt lên kinh ngạc, hai tay ôm lấy vai tôi, vẻ lạnh lùng, bí hiểm trong ánh
mắt dần tan biến, thay vào đó là vẻ ngỡ ngàng, bàng hoàng, anh ta hé môi định
nói gì đó nhưng không thốt được nên lời.
-
Xin ngài đừng để pháp sư biết...
Nỗi
buồn tủi trào dâng, sống mũi cay xè. Tôi gạt tay anh ta ra, lắc đầu, thều thào:
-
Tôi mệt lắm, tôi muốn về nhà.
Không
buồn để tâm đến anh ta, tôi tự lê lết đi. Anh ta đi theo tôi vài bước, nhưng
ánh mắt khinh ghét của tôi đã khiến anh ta ngừng lại, chấp thuận để tôi về một
mình. Tôi không đi, mà là trôi, tôi chưa bao giờ thấy cơ thể mình nhẹ bẫng như
vậy. Cuối cùng cũng trôi được về căn phòng của mình, nhưng tôi đã quên sạch hôm
nay ra phố để làm gì. Tôi cứ đờ đẫn ngồi đó, cho đến khi Rajiva đẩy cửa bước
vào, mới sực tỉnh, vội vàng lau nước mắt. Lúc này mới nhận ra, trời đã sẩm tối,
và tôi quên nấu cơm.
Sau
nạn đói, Rajiva quyết định cùng đệ tử bỏ qua giới luật không ăn uống sau giờ
ngọ, bắt đầu ăn bữa tối, để các nhà sư có thể phục hồi sức khỏe sau nạn đói
nhanh chóng. Một lí do khác nữa, vì hàng ngày thầy trò họ đều quá ư vất vả
trong việc vận động quyên góp xây chùa, nên ngày nào tôi cũng nấu ăn cho họ.
Tôi
xin lỗi rồi vội vã lao xuống bếp. Nhưng vừa bước qua bậc cửa, Rajiva đã giữ tôi
lại:
-
Ngải Tình, sắc mặt nàng dạo này rất kém, có phải vì quá lao lực không?
Chàng
kéo tôi lại và ép tôi nằm xuống giường:
-
Nàng nghỉ ngơi đi, việc nấu nướng cứ để Badyetara và cô Trương lo.
Chàng
ra ngoài sắp xếp công việc, chỉ lát sau đã thấy quay lại, thắp đèn dầu, đặt
cạnh giường ngủ.
-
Nào, để ta bắt mạch cho nàng.
-
Không!
Tôi
gần như hét lên, vội vàng giấu tay trong chăn. Rồi chợt nhận ra biểu hiện thái
quá của mình, tôi vội chữa ngượng:
-
Không cần đâu, em không sao cả