
y. Mông Tốn
ư? Tôi giật mình, niềm vui tột độ bỗng chốc nguội lạnh. Giờ đã là nửa đêm, anh
ta còn đến đây làm gì? Anh ta còn muốn đeo bám tôi đến khi nào mới chịu buông
tha?
Thấy
tôi sa sầm mặt mày, Rajiva an ủi bảo rằng đừng lo lắng. Rồi chàng ra ngoài, một
lát sau trở lại, nói rằng Mông Tốn mời thầy lang giỏi nhất thành Guzang này là ngài Phan Trưng, trước kia từng là ngự y của nhà Tiền Lương, bây
giờ là ngự y trong cung họ Lữ đến khám bệnh cho tôi.
Tôi
hết sức ngạc nhiên, anh ta muốn tôi chết kia mà? Vì sao lương tâm đột nhiên
thức tỉnh như vậy? Hay là vì còn nghi ngờ, nên mới tìm thầy thuốc tốt nhất để
kiểm chứng bệnh tình của tôi?
-
Ngải Tình, khó khăn lắm mới mời được một thầy thuốc tài giỏi như vậy, dù cho
Mông Tốn có ý đồ gì đi nữa, hãy cứ để ngự y khám cho nàng xem sao.
Chàng
trầm tư giây lát, nói tiếp:
-
Ta cũng muốn ông ấy xác nhận việc nàng mang thai.
Tôi
không dám nói với Rajiva về việc Mông Tốn đã uy hiếp mình, nên đành ngoan
ngoãn khoác áo, để Rajiva dìu ra ngoài phòng khách. Trong lúc trò chuyện, tôi
đã cố gắng quan sát Mông Tốn, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi không thấy rõ biểu cảm
của anh ta.
Phan
Trưng bắt mạch cho tôi, hỏi thêm vài câu về biểu hiện khác lạ của tôi những
ngày gần đây, sau đó đứng lên, vái Rajiva một vái: - Xin chúc mừng pháp sư, phu
nhân đã có tin vui, thai nhi đã được hai tháng, mùa thu này sẽ hạ sinh quý tử.
Mông
Tốn hình như khá bất ngờ, hết nhìn Phan Trưng trân trân lại quay sang nhìn tôi.
Tôi quay mặt đi, vì cứ thấy anh ta là tôi lại khó chịu. Anh ta nghĩ rằng tôi đã
lừa anh ta ư?
Rajiva
tươi cười:
-
Cảm ơn ngài. Ta cũng đã bắt được mạch hỷ, nhưng sau nạn đói, sức khỏe của phu
nhân ta rất yếu, phiền ngài bắt mạch cho phu nhân ta thêm lần nữa và xem có
cách nào để bồi bổ sức khỏe hay không?
Phan
Trưng tiếp tục bắt mạch bên tay phải của tôi, ông ấy khẽ khép mắt, trầm tư một
lát, hỏi vài câu, rồi đề nghị tôi thè đầu lưỡi ra.
-
Phu nhân đúng là đã bị suy nhược cơ thể, tôi sẽ kê một đơn thuốc cho phu nhân
an thai và bồi bổ sức khỏe.
Rajiva
gật đầu, mang bút, nghiên và giấy tới. Phan Trưng đang viết, bỗng ngừng lại:
- Nhưng mà...
Ông ta hơi do dự:
- Tôi nhận thấy một
luồng khí yếu ớt rất lạ lùng trong cơ thể phu nhân, tuy không rõ ràng, nhưng rất giống với biểu hiện của bệnh huyết hư.
Rajiva đang mài mực,
bỗng run bắn, mực vương đầy tay, nhưng chàng chẳng bận tâm
chuyện đó:
- Huyết hư ư?
- Bởi vì tâm và tỳ đều
suy nhược, nên tỳ không sinh ra được máu.
Phan Trưng gật đầu
khẳng định, sau đó tiếp tục quan sát sắc mặt tôi:
- Sắc mặt của phu nhân
rất kém, lại có triệu chứng chóng mặt, chảy máu cam, vậy nên...
- Chảy máu cam?
Rajiva lập tức quay
sang tôi, hai mắt mở to kinh ngạc, toàn thân run rẩy, hẳn là chàng đang nghĩ
tới chuyện xảy ra vào cái ngày tôi trở về thế kỷ XXI năm xưa. Tôi đã ra sức
giấu giếm, nhưng rốt cuộc vẫn bị phát hiện ra. Tôi trừng mắt nhìn Mông Tốn,
chắc chắn anh ta đã đem chuyện tôi bị chảy máu cam nói với Phan Trưng.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Mông Tốn khiến tôi vô cùng kinh ngạc, dưới ánh
sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu, tôi thấy một gương mặt đăm chiêu, lo lắng và hình
như... rất buồn...
Mông Tốn không thèm
bận tâm đến nỗi tức giận của tôi, quay sang hỏi Phan Trưng:
- Bệnh này có nghiêm
trọng không?
- Phải căn cứ vào lục
phủ ngũ tạng của người bệnh để tiến hành điều trị, nhưng bệnh này không thể chữa
khỏi dứt điểm. Thời gian... Ông ta ngừng lại một lát, vẻ thận trọng:
- Không nhiều...
Sắc mặt Rajiva bỗng
nhiên trở nên trắng bệch, chàng lảo đảo lùi lại phía sau. Mông Tốn lao đến, kéo
tay áo Phan Trưng, chưa kịp nói câu nào, ông ấy đã vội vàng chắp tay lại, thưa:
- Xin pháp sư và tướng
quân bình tĩnh nghe tôi trình bày hết. Năng lực của tôi có hạn nên chưa thể
đoán định chuẩn xác, xin hãy chờ thêm vài ngày nữa. Cũng có thể chỉ vì phải
chịu đói quá lâu, nên phu nhân mới có những biểu hiện như vậy, chưa chắc
phu nhân đã mắc căn bệnh đó.
Mông Tốn thở phào,
buông Phan Trưng ra. Rajiva trầm tư giây lát, lúc chàng ngẩng lên, tôi đọc được
trong ánh mắt chàng một quyết tâm lớn lao:
- Thưa ngài, nếu ta
không cần đứa bé này thì bệnh của phu nhân ta có thể chữa khỏi không?
- Không được! Tôi bật
dậy: - Rajiva, khó khăn lắm chúng ta mới có được đứa con này, em nhất định sẽ
sinh con ra.
- Ngải Tình, tính mạng
của nàng quan trọng hơn.
Chàng kéo tay tôi, vẻ
mặt khổ sở nhưng kiên định: - Chờ khi nàng phục hồi sức khỏe, chúng ta sinh con
cũng không muộn mà. - Chàng đừng lo, em không sao đâu. Nhiều lần vượt thời
gian, nhiễm phóng xạ mà vẫn có thể mang thai, đối với tôi, điều đó không hề dễ
dàng. Đây có thể là cơ hội mang thai duy nhất của tôi, làm sao tôi có thể từ
bỏ.
- Thưa ngài, chỉ cần
tôi chịu khó thuốc thang đều đặn, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ là tôi có thể sinh
con, đúng không?
Phan Trưng nhìn tôi,
rồi quay sang nhìn Rajiva, ngập ngừng:
- Sức khỏe của phu
nhân vốn rất yếu, nếu quyết tâm sinh nở, chỉ e sẽ để lại di chứng, rất có thể
phu nhân sẽ vĩnh viễn không mang thai đ