
tôi,
khẽ nói: - Ta nhăn nheo già cả thế này mà nàng vẫn yêu sao?
Tôi nhìn chàng đắm
đuối, mỉm cười:
- Chàng biết câu trả
lời mà.
Chàng gật đầu, nhìn
tôi rất lâu, cọ trán chàng vào trán tôi:
- Ngải Tình, bốn mươi
năm qua, nàng vẫn trẻ trung như vậy, nhiều lúc ta cứ băn khoăn tự hỏi, không
biết về già, trông nàng sẽ thế nào.
Tôi tách ra khỏi
chàng, bước ra xa, khom lưng xuống, vờ như đang chống gậy, bước từng bước lom
khom, lẩy bẩy chầm chậm tiến về phía chàng. Lúc đến gần, tôi giả bộ chau mày,
nheo mắt nhìn lên, chìa cánh tay run run ra chới với tìm kiếm, giọng thều thào,
chốc chốc lại ho khan:
- Ông lão ơi, hôm nay
là ngày rong chơi thường niên, ông dự định mời bà già này ăn món gì thế?
Chàng quan sát tôi
chăm chú, sau đó thì bật cười sảng khoái, nhưng lại cười ra nước mắt:
- Ngài Tình, ta chẳng
được thấy nàng già đi…
Tôi vùi mình vào lòng
chàng, nước mắt thấm vào lần áo màu trăng non của chàng, gượng cười:
- Thế càng tốt chứ
sao, vì vậy, em sẽ mãi mãi trẻ trung xinh đẹp trong tim chàng. Em già đi sẽ rất
khó coi, chàng sẽ không thích đâu…
- Nàng không chê ta
già nua, sao ta có thể không yêu nàng khi nàng già cả được.
Chàng cọ cổ chàng vào
cổ tôi, nước mắt tràn ra:
- Nàng có già đi, cũng
sẽ là một bà già đẹp lão, mẫn tiệp, thông tuệ, điềm đạm và cốt cách.
- Vâng, dù chàng có
thấy được em già đi hay không, em nhất định sẽ trở thành một người phụ nữ như
chàng nói.
Tôi khẽ rời khỏi lòng
chàng, cười trong nước mắt:
- Em đói rồi, chàng
mời em ăn bánh sủi cảo đi.
Tôi kéo tay chàng,
nhảy chân sáo bước ra khỏi cửa cung, ánh mặt trời nhuộm hồng cả hai người, cảm
giác ấm áp lạ thường. Mùi hương hoa đào ngập tràn trong không gian, làm say
lòng người, tôi tung tăng chạy nhảy, như vừa được chắp thêm một đôi cánh tự do,
tôi là chú chim nhạn vút bay trên trời xanh, cất cao bài ca yêu đời, ca ngợi
cuộc sống tươi đẹp.
-
Nàng đúng là cô bé ham chơi…
Chúng
tôi lang thang khắp các phố phương. Người Hồ Tây vực xuất hiện ở
kinh thành Trường An này khá đông, nên phục trang của Rajiva không gây sự chú ý
với người đi đường.
Thấy
tôi nằng nặc đòi ăn sủi cảo, chàng ngạc nhiên hỏi tôi sủi cảo là gì. Tôi tả cho
chàng nghe, chàng bảo, chàng quen gọi là món “vằn thắn” (hay hoành thánh), và
không phải vớt ra chấm với nước chấm, mà trộn lẫn với nước canh, múc ra bát ăn.
Bởi vậy, tôi ngồi xuống sạp hàng, và khi một bát “vằn thắn” được bưng ra, đặt
trước mặt tôi, tôi đã ngơ ngẩn một hồi lâu.
Một
món ăn rất nổi tiếng khác ở Tây An là súp bánh nướng thịt dê, nhưng tôi đã phải
mất rất nhiều thời gian miêu tả, họ mới hiểu tôi muốn ăn gì. Thì ra, vào thời
đại này, người ta chỉ gọi là canh thịt dê. Chủ quán còn hỏi tôi muốn có một
chén rượu hoàng quế không, tôi gật đầu lia lịa. Chủ quán đến bên một vại trà,
ra sức ấn ép, những giọt rượu chảy ra, đầy một chén, chủ quán mang đến trước
mặt tôi. Rajiva không được uống rượu, nên một mình tôi xử lý nguyên cả chén.
Loại rượu này rất thơm, rất ngọt, mùi vị rất đặc biệt. Hương thơm của hoàng quế
hòa trong từng giọt rượu, len vào cuống họng. Loại rượu này rất nhẹ, nhấp một
ngụm là ấm cả bao tử.
Như
thường lệ, tôi rời khỏi quán ăn trong trạng thái vừa đi vừa ôm bụng. Chàng vừa
buồn cười, vừa ra vẻ nghiêm khắc nhắc nhở tôi, trên đường đi, chàng nắm tay tôi
không e ngại, mặc thiên hạ nhìn ngó. Chúng tôi đến khu chợ bày hàng thủ công ở
phía Tây. Tôi không thể cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của những mặt hàng thủ công
mỹ nghệ tinh xảo, bệnh nghề nghiệp được dịp phát tác, tôi sung sướng mua mà
không ngừng tay. Tôi cứ thế bước đi mà không để ý Rajiva biến mất tự lúc nào. Ngoảnh
đầu lại, thấy chàng đang đứng trước một sạp bán hàng, ngắm nghía rất lâu.
Tôi
quay lại tìm chàng, tay chàng cầm một chú chuồn chuồn bằng tre, mắt nhìn ngơ
ngẩn.
-
Rajiva…
Chàng
giật mình quay lại, đưa chú chuồn chuồn cho tôi và bảo:
-
Không biết, nhóc Rajiva có thích đồ chơi của thời đại này không?
Tôi
mỉm cười, gật đầu:
-
Quà của bố, chắc chắn bé sẽ rất thích. Em đã hứa với con, trong vòng nửa năm em
vắng nhà, nếu bé ngoan ngoãn nghe lời ông bà ngoại, em sẽ mang quà của cha về
cho bé.
Chàng
quay mặt đi, lặng lẽ chấm nước mắt, sau đó, nói với chủ quán:
-
Này anh, tôi muốn mua cái này.
Cho
đến lúc khu chợ đóng cửa, chàng vẫn miệt mài chọn đồ chơi cho con trai và mua
liền một ôm lớn. Tôi nhấc cây lúc lắc, thử chơi. Cây lúc lắc này được thiết kế
gồm một sợi dây quấn quanh một trục lăn hình chuông (không phát ra âm thanh) ở giữa. Nhưng tôi chơi không giỏi, nên trục quay cứ tuột khỏi dây thừng.
Tiếp theo là chiếc xúc xắc cửu liên hoàn, hình dáng không phức tạp như xúc xắc
về sau này, nhưng nguyên lý tháo khóa thì vẫn như nhau. Hồi bé tôi
rất ngại chơi trò này, cầm trên tay một lúc là ngán ngẩm. Rajiva đón lấy chiếc
xúc xắc từ tay tôi, suy nghĩ một lát, sau đó thử mở chiếc khóa đầu tiên. Những
mắt xích nối tiếp theo rất dễ tháo bỏ. Tôi tròn xoe mắt nhìn chàng tháo
khóa, chưa đầy 5 phút đã xong. Tôi thầm nhủ khi nào trở về tôi sẽ cho nhóc
Rajiva thử