
tháo khóa và tính giờ, để xem bé có nhanh hơn bố không. Ngoài ra,
còn cả con quay, con rối, còi gốm… nữa. Về đến cung Vị Ương chắc rằng tay chân
sẽ rã rời ra mất.
Mặt trời xuống núi, tơ liễu lơ thơ trong gió, mềm mại như nhung lụa trong nắng chiều vàng ươm, rũ trên vai khách bộ hành, làm
nảy sinh những cảm xúc êm ái thầm vào tận tim gan. Hoàng hôn mùa xuân
đến êm đềm, được cùng người yêu sống trong thế giới của hai người, mê
mải nhìn nhau cười, ngọt ngào xiết bao! Lồng ngực chật hẹp dường như
chứa không nổi hạnh phúc dạt dào, từng giọt căng tràn, thấm vào thanh
quản, làm rung lên những thanh âm của bài tình ca. Chàng nhìn tôi đắm
đuối, tôi chợt nhìn ra, mình đang ngâm ca khúc “Trên đỉnh núi phía
Đông”.
Tôi cười thật tươi nhìn chàng, cất cao giọng hát, tôi muốn chia sẻ
hạnh phúc của tôi với mọi người. Mong sao, mọi đôi tình nhân trên đời
này sẽ được nên duyên chồng vợ.
Bỗng nhiên có tiếng chửi rủa và đấm đá từ đầu phố vẳng lại. Chúng tôi nhìn nhau, rồi vội vàng bước đến, mười mấy người dân địa phương bắt
giữ hai nhà sư và không ngừng la hét đòi đưa họ đến nha môn. - Nhà sư mà dám bao kỹ nữ, không sợ bị trời đánh à? Thật không coi vương pháp ra
gì!
Những người dân địa phương hô hoán, sỉ vả với nỗi bức xúc dâng cao.
- Bọn ta bao kỹ nữ thì đã sao? Quốc sư Kumarajiva không những có vợ
chính, còn rước mười ca kỹ trong cung về làm vợ lẽ. Ban ngày bái Phật,
ban đêm vui vầy với đám phụ nữ, nghe nói thê thiếp của ngài có người đã
mang bầu nữa kìa. Bọn ta thỉnh thoảng bao kỹ nữ, không thể nói là phạm
pháp được. Còn ngài thì sao?
Nhà sư trẻ tuổi bị trói giật hai cánh tay ra phía sao lên tiếng biện
bạch với vẻ bất mãn cao độ. Cách trang phục và nói năng của họ cho thấy
họ chỉ là những tăng sĩ vị trí thấp kém trong chùa, chắc hẳn chưa bao
giờ gặp Rajiva.
Dân chúng địa phương nổi giận, có người quát lớn:
- Đồ sư hổ mang, còn dám xảo biện. Hãy giải bọn chúng đến cho Bệ hạ xử lý.
Người đó vừa dứt lời đã nhận được những tiếng hô hào ủng hộ.
Rajiva tái xám mặt mày, định bước đến nói điều gì đó, nhưng tôi kịp giữ chàng lại, khẽ thì thào vào tai chàng:
- Trong tình huống này, chàng có xuất đầu lộ diện cũng chẳng giải
quyết được vấn đề gì, hãy về cung trước, em sẽ có cách. Chàng nhìn tôi
hồi lâu, lại nhìn hai nhà sư vẫn không ngừng gào thét rằng mình vô tội
kia, gật đầu, nặng nhọc cất bước, cùng tôi trở về nơi ở.
Tôi lôi ra một bọc đồ, đặt trước mặt chàng, chàng mở xem và tròn xoe mắt:
- Kim khâu ư? Tôi gật đầu: - Vâng nhưng không phải kim khâu thông thường.
Chàng đeo kính lão, dùng đầu ngón tay nhón một chiếc lên, đưa sát ngọn nến, nhìn thật kỹ:
- Đúng là không giống chiếc kim khâu thông thường, vì không thấy có lỗ kim.
Tôi nhặt một chiếc lên, bỏ vào miệng nhai. Rajiva thất kinh, mặt mũi
biến sắc, giữ chặt má tôi, ép tôi nhả kim ra. Tôi bật cười ha hả, nhón
một thanh khác, đưa lên miệng chàng:
- Chàng ăn thử đi, khá ngon đấy!
Chàng cúi nhìn chiếc kim trên tay tôi, thận trọng lè lười ra cuốn
lấy, rồi chậm rãi nhâm nhi, thẩm định, ngay lập tức chàng ngẩng lên hỏi
tôi:
- Là kẹo ư?
- Vâng.
Đây là những thanh sô cô la hình kim khâu mà đầu bếp trong nhà ăn của trung tâm nghiên cứu đã phải mất một ngày trời kì công mới làm ra được. May sao tôi đến đây là vào mùa đông, và bây giờ dù đã sang xuân nhưng
thời tiết vẫn còn mát mẻ, nên sô cô la không bị tan chảy mà vẫn giữ được nguyên trạng.
Tôi nghiêm nghị nói với chàng:
- Rajiva, kết hôn là điểm tối nhất trong cuộc đời chàng. Huống hồ giờ đây chàng còn có thêm tì thiếp. Người đời không biết câu chuyện tình
yêu bốn mươi năm của chúng ta, cũng không ai hay những cung nữ được đưa
đến đây hầu hết đều đã trở về bên gia đình. Các tăng nhân trẻ tuổi, nông nổi sẽ học theo chàng, sẽ dùng câu chuyện về chàng để viện cớ cho hành
vi đồi bại của mình. Nếu cứ tiếp tục như thế này, danh tiếng của chàng
sẽ bị tổn hại. Bởi vậy chàng phải chứng minh cho mọi người thấy chàng có thần lực và không ai ngoài chàng được phép kết hôn.
Chàng nhìn chiếc kim sô cô la trước mặt, rồi ngẩng lên hỏi tôi:
- Điều này phải chăng cũng có trong những ghi chép về ta? Nàng đã đọc tài liệu đó, nên mới chuẩn bị chu toàn thế này?
Tôi mỉm cười gật đầu, chàng vẫn thông thái như ngày nào. Tôi đọc cho
chàng nghe những ghi chép trong sách “Tần thư”: “Nhiều nhà sư muốn học
theo Kumarajiva. Ngài mang đến một bát đầy kim khâu và nói với chúng
tăng rằng: Ai có thể nuốt kim được như ta thì được phép cưới vợ. Kế đó,
ngài ăn hết bát kim như ăn cơm. Chúng tăng nể phục và hối hận, từ đó
không ai dám học đòi kết hôn như ngài nữa”.
Tôi kéo chàng đến bên giường, dịu dàng nói:
- Rajiva, ngày mai Diêu Hưng sẽ hỏi chàng xem nên xử trí hai nhà sư kia thế nào. Chàng phải diễn vở kịch nuốt kim này.
Chàng im lặng không đáp, hẳn là chàng cảm thấy muôn phần hổ thẹn. Tôi sốt ruột:
- Rajiva, hãy nghĩ đến sứ mệnh của chàng. Chàng phải dịch
thuật kinh Phật, phải dẫn dắt ba nghìn đệ tử, vì vậy, chàng nhất định
phải giữ vững sự tôn nghiêm, chàng hiểu chứ?
Chàng ngẩng lên, nhìn gói sô cô l