
ĩa với việc sẽ tránh được vận mệnh bi thảm.
Cậu ta thở dài, mặt ủ
mày chau:
- Cháu cũng không biết
làm cách nào. Chú ấy không biết cháu vẫn còn sống. Ngay cả nếu có đến được
Thanh Châu đi nữa, một thường dân áo vải như cháu, sao có thể dễ dàng gặp Hoàng
đế.
Sau một hồi đăm chiêu
suy nghĩ, cậu ta ngẩng lên nhìn tôi, vẻ khẩn cầu:
- Cô cô, cháu phải làm
sao để báo cho chú ấy biết, cháu vẫn còn sống?
- Siêu ơi, đừng suy
nghĩ nhiều nữa.
Tôi biết làm cách nào,
nhưng không muốn nói cho cậu ta, đành cười vang, chuyển đề tài:
- Hãy nghĩ cách để vợ
cháu sớm sinh em bé thì hơn. Cậu ta ngỡ ngàng, sau đó thì đỏ mặt. Rajiva thuyết
giảng kinh Phật ở chùa Đại Tự suốt bày ngày liền. Hầu hết các tăng nhân và
vương tôn quý tộc đều đến nghe giảng. Danh tiếng của Rajiva như mặt trời ban
trưa, người ta tôn vinh, ca ngợi chàng khắp nơi, hệt như khi xưa ở Tây vực. Họ
biết chàng được Diêu Hưng rất mực trọng vọng. Trong số họ, có người thật lòng
tin Phật, có kẻ giả vờ xu nịnh, chỉ biết rằng, hàng ngày, khách khứa nườm nượp
kéo đến nơi ở của chúng tôi. Rajiva điềm nhiên trước mọi sự, chàng vẫn nhiệt
tình tiếp đón họ, nhưng chỉ dừng ở mức xã giao.
Đại tướng quân Diêu
Hiển và tả tướng quân Diêu Tung đã không khiến Rajiva thất vọng, chỉ sau vài
ngày, gia đình của các cô gái lần lượt đến nhận người thân. Mỗi cô gái đều được
nhận một khoản tiền không nhỏ làm của hồi môn. Diêu Hưng đặc biệt ưu ái Rajiva,
cách vài hôm lại cho người mang lễ vật và tiền bạc đến. Rajiva giao tất cả cho
tôi quản lý. Tôi muốn các cô gái được cưới gả tử tế, nên rất rộng rãi với họ.
Cuối cùng, chỉ còn lại
ba cô gái. Vào thời cổ đại mà mang bầu khi chưa kết hôn, Sơ Nhụy sẽ chẳng còn
nơi nào để dung thân. Tôi đã bàn bạc với Rajiva, cho phép cô ấy ở lại chỗ chúng
tôi, yên tâm sinh con. Sau này, chúng tôi sẽ nhận nuôi đứa bé để cô ấy yên tâm
đi lấy chồng. Từ khi Rajiva tuyên bố không bao giờ lấy vợ bé, tôi đã ngờ rằng,
cặp song sinh mà sách sử nhắc đến, chính là những đứa bé trong bụng Sơ Nhụy.
Lạc Tú là người ít
tuổi nhất trong số các thiếu nữ Lương Châu, năm nay mới mười bốn tuổi, gương
mặt cô bé non nớt, ngây ngô, rất đáng yêu. Người thứ ba là Yến Nhi. Tôi căn dặn
Yến Nhi và Lạc Tú chăm sóc Sơ Nhụy chu đáo, những lúc không đến thăm hỏi gia
đình Mộ Dung Siêu, tôi thường dạy ba cô gái học chữ. Riêng đối với Yến Nhi, tôi
cố gắng để không nảy sinh định kiến với cô ấy. Có thể cô ấy thật lòng ái mộ
Rajiva, cũng có thể vì muốn mưu cầu một cuộc sống yên ổn về sau. Dù là nguyên
nhân gì, nếu Rajiva đã tỏ rõ thái độ với cô ấy, thì tôi không nên bạc đãi cô
ấy.
Chớp mắt đã sang sáng
tư, Rajiva kết thúc công việc thuyết giảng kinh Phật ở chùa Đại Tự. Nhờ sự sắp
xếp của Diêu Hưng, Rajiva đã thu nhận được rất nhiều đệ tử người Hán. Mấy ngày
trước khi chúng tôi trở lại chùa Thảo Đường, chàng đã thu nhận thêm Đạo Hằng,
Đàm Ảnh, Tuệ Quán, Tuệ Nghiêm, bốn người này cộng với “Tứ thánh: Tăng Triệu,
Trúc Đạo Sinh, Đạo Dung, Tăng Duệ, được người đời sau tôn vinh là “Thập môn bát
tuấn”. Như vậy, tính đến thời điểm này, đội ngũ nhân tài cần cho công việc dịch
thuật kinh Phật trên cơ bản đã tập trung đông đủ, chỉ vài ngày nữa đoàn chúng
tôi sẽ trở về chùa Thảo Đường trong vườn Tiêu Dao để chuẩn bị thành lập đạo
tràng dịch kinh. Sự nghiệp dịch thuật huy hoàng của cuộc đời Rajiva sắp
bắt đầu.
Tôi hé mắt ra nhìn,
ánh bình minh tỏa sáng căn phòng, chiếu rọi bóng dáng cao gầy và màu áo bàng
bạc trăng non của ai đó. Nụ cười đượm gió sương thăng trầm dần hiện rõ trước
mặt tôi, đôi mắt màu xám nhạt tựa hồ làn nước mùa xuân tươi đẹp.
- Rajiva…
Hai mắt tôi bỗng nhiên
nhòe lệ, không thấy rõ gì nữa. Cánh tay chàng vươn về phía tôi, vóc dáng gầy
guộc, thoát tục ấy khiến tôi không khỏi xúc động. Chàng mặc chiếc áo màu trắng
nhạt, nền nã, tóc dài, lọn xoăn màu nâu thả ngang vai, y hệt người đàn ông ở
thành Cheshi năm xưa, khi chàng mỉm cười nói với vợ rằng sẽ đưa nàng đi chơi.
Vẫn là con người ấy, trái tim nhiệt tình ấy, chỉ có thời gian như bóng câu qua
thềm mà thôi. Ngoảnh đầu nhìn lại, ngỡ ngàng như vừa trải qua một giấc mộng.
- Trước khi về chùa
Thảo Đường, ta muốn thực hiện tâm nguyện của nàng.
Chàng cười rạng rỡ,
những nếp nhăn xô lại, càng tôn thêm khí chất và sức hấp dẫn của người đàn ông
đang ở vào độ chín ấy.
Tôi mơ màng chải đầu,
chốc chốc lại liếc trộm chàng một cái, càng nhìn càng say mê, nỗi phấn khích
dâng trào trong huyết quản hệt như thuở mới yêu.
- Rajiva, năm đó em đã
từng nói rằng, chàng là người đàn ông hấp dẫn nhất mà em từng gặp.
Tôi khoác tay chàng,
hít hà cơ thể chàng, thấy lòng đầy mãn nguyện.
Chàng hỏi tôi đang làm
gì vậy, tôi cười:
- Em đang tận hưởng
hương rượu nồng nàn mà năm tháng để lại trên cơ thể chàng. Dù chàng đã có tuổi,
dù chàng không còn trẻ trung như xưa, nhưng chàng từng trải hơn, uyên bác hơn,
ngọt ngào hơn. Bởi vậy, em vẫn muốn nói rằng: Chàng là người đàn ông hấp dẫn
nhất trên đời!
Chàng bật cười, gương
mặt thoáng ửng đỏ nhưng tan đi rất nhanh. Chàng đưa tay lên vuốt ve hai má