
Mộ Dung Siêu, rồi lại đột nhiên
kẹp chặt cằm tôi dưới những ngón tay thô bạo của hắn:
- Cô cũng ghê gớm ghê nhỉ, lại dụ dỗ được con thỏ trắng Tiên Tì này rồi đấy à!
- Buông cô ấy ra!
Mộ Dung Siêu bóp chặt cánh tay của Hách Liên Bột Bột, dùng thân hình cao lớn của cậu ta che chắn cho tôi.
Hách Liên Bột Bột ra sức thoát khỏi gọng kìm của Mộ Dung Siêu, cười khinh bỉ:
- Thỏ con, cô ta hơn tuổi ngươi phải không? Cô ta ăn vụng được bao nhiêu ngân lượng từ lão hoà thượng đó để nuôi ngươi?
- Đồ vô liêm sỉ, nói năng xằng bậy!
Mộ Dung Siêu nổi trận lôi đình, xông lên giao đấu với Hách Liên Bột
Bột. Hai người đó cao lớn ngang nhau, tuổi tác cũng tương đương. Hách
Liên Bột Bột được huấn luyện võ công bài bản trong đội kị binh, nhưng Mộ Dung Siêu từ nhỏ phải đi lao động vất vả nên cậu ta khoẻ hơn hắn. Giao
đấu một hồi vẫn không phân thắng bại, họ chuyển sang vật nhau trên đất,
tôi chẳng thể làm gì, chỉ biết đứng nhìn và lo lắng. Nơi này là phủ đệ
của Hách Liên Bột Bột, người hầu của hắn nghe thấy tiếng động sẽ nhanh
chóng kéo ra, đến lúc đó, một mình Mộ Dung Siêu chẳng thể đấu lại nổi.
Hơn nữa, Hách Liên Bột Bột là đại tướng quân, trong khi Mộ Dung Siêu chỉ là một thường dân áo vải, sẽ chẳng có phán quyết công bằng nào cho sự
việc này. Hách Liên Bột Bột đang đè lên người Mộ Dung Siêu, ra sức đấm
đá túi bụi, bỗng hắn đờ đẫn, mắt trợn ngược, sau đó lăn đùng ra đất. Mộ
Dung Siêu kinh ngạc đẩy hắn sang bên, túm cổ áo hắn định ra đòn, nhưng
tôi vội ngăn cậu ta lại.
- Còn không mau chạy đi! Người trong phủ của hắn sắp kéo ra rồi đó.
Lúc ấy Mộ Dung Siêu mới sực tỉnh, vội buông hắn ra. Hách Liên Bột Bột nằm bất động trên đất. Tôi kéo tay Sơ Nhụy nãy giờ vẫn đang ngơ ngác,
cả ba cùng co cẳng chạy về phía cung Vị Ương.
- Sơ Nhụy, em cứ yên tâm ở lại đây dưỡng thai, chờ ngày sinh nở.
Sau khi trở về nơi ở, tôi không đi gặp Rajiva ngay mà sắp xếp một
phòng riêng biệt cho Sơ Nhụy. - Sơ Nhụy tạ ơn cứu mạng của phu nhân!
Nước mắt tuôn trào, cô ấy định quỳ xuống, nhưng tôi đã ngăn
lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Em đang mang thai, đừng lo nghĩ nhiều quá, ảnh hưởng đến đứa bé, hãy đi nghỉ sớm đi.
Cô ấy cúi đầu, nức nở:
- Phu nhân, chị không hỏi em về việc... có mang sao?
- Ta không hỏi, vì ai cũng có điều khó nói. Tôi có thể đoán ra cha
đứa bé là Hách Liên Bột Bột, nhưng căn cứ vào cuộc đối thoại mà tôi tình cờ nghe được, chắc chắn đó không đơn giản chỉ là chuyện sự tình vụng
trộm.
Trước lúc rời khỏi phòng Sơ Nhụy, tôi ngoái đầu lại nói với cô ấy:
- Ta chỉ muốn nói với em điều này: cho dù xảy ra chuyện gì, đứa bé là vô tội.
Cô ấy sững sờ, đưa tay lên bụng rồi lại cúi đầu rơi nước mắt. Tôi thở dài, đóng cửa lại.
Tôi men theo hành lang trở về phòng, uể oải đưa tay lên đấm lưng,
toàn thân đau mỏi, bước đi loạng choạng. Ngày hôm nay xảy ra nhiều
chuyện, tôi thấy đầu óc quay cuồng. Mỗi khi mệt mỏi tôi thường hay
chóng mặt, đó là do căn bệnh máu trắng gây ra. Bỗng nhiên phía trước
xuất hiện hai bóng người, một cao lớn, một nhỏ bé, ánh trăng chếch
nghiêng, chiếu sáng một góc hành lang, soi tỏ màu áo cà sa nhà chùa và
màu váy hồng thiếu nữ.
Tôi băn khoăn không biết vị sư nào hẹn gặp thiếu nữ, nên lẳng lặng
nép vào một góc khuất, lòng thầm thở than: Hôm nay là ngày gì thế không
biết, toàn phải thập thò bờ tường bụi rậm nghe chuyện người khác thế
này!
Giọng nói thâm trầm của người đàn ông cất lên:
- Ta đáng tuổi ông của cô, cô chỉ là một cô bé mà sao thiếu tự trọng
như vậy! Người đó là Rajiva! Chàng đang nói chuyện với ai? Tôi thót tim, mồ hôi đổ trên trán, hồi hộp thò đầu ra nhìn.
Thiếu nữ tiến lên một bước, Rajiva lập tức lùi lại phía sau. Cô gái
đang đứng ở vị trí được chiếu sáng hoàn toàn bởi ánh trăng vằng vặc, nên có thể thấy rõ vẻ yêu kiều, tha thướt, và một khuôn mặt đã được trang
điểm hết sức kĩ càng. Tôi đưa tay lên bịt miệng, cô gái đó là Yến Nhi!
- Pháp sư phu nhân cũng là nạn dân từ Lương Châu đến đây.
Phu nhân gặp gỡ pháp sư trước Yến Nhi, nên Yến Nhi không dám tranh giành chức vợ cả với chị ấy. Hôm nay được ngắm nhìn dung nhan phi phàm của
pháp sư, Yến Nhi thật sự rung động và lấy làm ái mộ, muốn được trọn đời
hầu hạ pháp sư, dù có phải làm tì thiếp, Yến Nhi cũng bằng lòng. - Không được nói những lời này nữa! Rajiva nghiêm mặt, đưa mắt nhìn
xung quanh, cố gắng hạ thấp giọng:
- Cô không có ai là người thân thích nên ta có thể tạm thời cho cô ở
lại, ngày sau sẽ giúp cô sắp bày chuyện hôn sự. Nhưng nếu cô không chịu
từ bỏ ý nghĩ khi nãy, thì đừng trách ta vô tình.
Nói xong Rajiva rảo bước về phòng, mặc Yến Nhi đứng đó sững sờ, bực
bội. Cô ấy cắn môi, vò khăn tay, giẫm chân, sau đó, ngó nghiêng xung
quanh, rồi rảo bước về một hướng khác.
Tôi cứ đứng mãi trong bóng tối, ngẩn ngơ cho tới khi họ đã khuất dạng từ khi nào. Lúc lâu sau mới lò cò nhảy ra, bàn chân hoàn toàn tê dại.
Tôi ngồi xuống, tựa lưng vào thành chắn, vừa xoa bóp, vừa hoài niệm.
Rajiva khôi ngôi tuấn tú, khí chất cao quý, lại dịu dàng,
thuần khiết và chung tình, chàng là một người đàn ông hoàn hảo. Nếu và