
ng đứa trẻ thông minh
xuất chúng. Quốc sư là người trí tuệ siêu phàm, nếu không có hậu duệ nối nghiệp thì thật đáng tiếc. Rajiva một mực từ chối, khẩn thiết cầu xin:
- Thưa bệ hạ, bần tăng là người xuất gia, lẽ ra không nên quyến luyến hồng trần. Bần tăng và vợ là duyên nợ từ kiếp trước, bần tăng thành
thân vốn đã phạm tội đại nghịch, sao có thể cưới thêm thiếp được?
- Quốc sư là người phóng khoáng, hơn mười năm trước đã phá giới, hơn
mười năm sau, ngay chính đại điện đã công nhận vợ, việc nạp thiếp, sinh
hậu duệ để nối nghiệp có gì mà không thể? Phật pháp Đại Thừa đề cao sự
thuận tiện trong quá trình truyền pháp, vì vậy việc này chẳng hề làm tổn hại đến lòng hướng Phật của quốc sư.
Diêu Hưng tiếp tục bước về phía dãy nhà chính, Rajiva theo sát nhà vua, tiếp tục can ngăn:
- Bệ hạ, bần tăng không sợ người đời gièm pha, nhưng nếu tăng sĩ Trường An biết chuyện này, chỉ e có người học theo…
Vua Diêu Hưng dừng bước, vẻ mặt giận dữ:
- Kẻ nào dám buông lời gièm pha quốc sư, trẫm sẽ không tha cho kẻ đó. Kẻ nào không có trí tuệ siêu phàm như quốc sư mà dám học đòi yêu đương
nam nữ, kẻ đó có tội với Phật tổ, trẫm sẽ trừng trị nghiêm khắc.
Tôi thở dài, tự biên tự diễn những chuyện không có thật
nhằm tạo ra sức thuyết phục cho lời nói của mình, sau đó, dùng cường
quyền áp chế, ngăn trở người khác, vốn là cung cách mà các bậc vua chúa
thường làm.
- Bệ hạ…
Giọng nói của Rajiva run rẩy.
- Quốc sư!
Diêu Hưng dường như đã bắt đầu khó chịu.
- Thứ mà trẫm đã ban tặng thì không bao giờ thu nhận lại.
Thấy Rajiva vẫn còn muốn cự tuyệt, tôi vội vàng bước đến, cúi đầu, thưa rằng:
- Thần thiếp xin thay mặt quốc sư tạ ơn Bệ hạ. Thần thiếp nhất định sẽ đối xử với các cô gái này như chị em trong nhà.
Diêu Hưng mặt mày hớn hở, cười vang:
- Ha ha, phu nhân quốc sư quả là người hiểu biết, hiền thục, đức độ.
Tốt lắm, vậy trẫm giao mười cung nữ này cho phu nhân, sau này, họ sẽ
cùng phu nhân hầu hạ quốc sư.
Rajiva chau mày nhìn tôi, tôi mỉm cười an ủi chàng. Cuối cùng thì
Rajiva cũng đành yên lặng, không nói thêm điều gì, chàng cùng vua Diêu
Hưng, Tăng Triệu và ba đệ tử bước vào phòng khách.
Tôi đưa mười cô gái đi sắp xếp chỗ ở. Khi chúng tôi vào phòng, tôi
nhận thấy vẻ mặt rất đỗi hoang mang, lo sợ của họ, nghiêm trọng hơn là
sắc mặt của cô gái lạ kia. Tôi nhẹ nhàng nói với họ: - Các em đừng lo
lắng. Ta biết các em đều theo người thân chạy nạn từ Lương Châu đến đây, mất liên lạc với các em, người thân của các em chắc chắn rất phiền
muộn. Quốc sư là người từ bi, người sẽ giúp các em đoàn tụ với người nhà của các em, quốc sư sẽ ban tặng lễ vật và đưa các em về.
Mấy cô gái vui mừng khôn xiết, cảm ơn rối rít. Đột nhiên cô gái lạ
kia đẩy người bên cạnh và lao ra ngoài, vấp phải bậc cửa, cô gái lảo
đảo, vội níu lấy cánh cửa, nôn oẹ dữ dội. Tôi chạy đến đỡ cô gái đó và
kêu các cô gái khác mang nước đến.
Cô gái lạ uống ừng ực mấy ngụm liền mới lấy lại được bình tĩnh, sắc
mặt không nhợt nhạt như lúc trước nữa. Tôi ngắm cô ấy kỹ hơn, cô chừng
mười sáu, mười bảy tuổi, đường nét trên khuôn mặt sống động, tinh tế như một khối ngọc quý được chạm khắc tỉ mỉ, làn da mịn màng, dáng điệu
thướt tha, đó là cô gái xinh đẹp nhất trong số mười cung nữ.
- Phu nhân bảo rằng sẽ thả tự do cho chúng em, có thật không ạ?
Cô gái vừa hổn hển, vừa ngước nhìn tôi bằng đôi mắt to thâm quầng, chan chứa hy vọng.
- Tất nhiên là thật.
Cô gái bỗng nhiên quỳ sụp xuống:
- Sơ Nhụy tạ ơn phu nhân. Không biết phu nhân có thể cho phép Sơ Nhụy ra đi ngay bây giờ không? Sao lại gấp gáp như vậy? Tôi gật đầu:
- Ta sẽ cho người đưa em về nhà. Cô gái sợ hãi, lắc đầu quầy quậy: -
Không dám làm phiền phu nhân. Em rất thuộc đường, em chỉ xin phu nhân
cấp lệnh bài cho em thôi.
Cô gái ra đi gấp gáp như vậy, lại không cần người hộ tống, hẳn là có
điều khó nói. Tôi ra ngoài tìm Trịnh Hoàng môn, nhờ ông ta đưa cô gái ra khỏi cung. Cô gái cảm ơn, rồi nhanh chóng rời đi.
Các cô gái khác nhìn nhau ngơ ngác, tôi động viên họ yên tâm ở lại
đây, và đưa cho tôi thông tin về người thân, tôi sẽ nhờ vào sức ảnh
hưởng của Rajiva ở Trường An để giúp họ tìm kiếm. Vì dù có để họ rời
khỏi cung lúc này, giữa biển người mênh mông, họ biết đi đâu tìm người
thân? Hách Liên Bột Bột thì dám công nhiên bắt bớ, người cắm cọc tiêu
tình nguyện bán thân làm nô lệ thì nhan nhản ngoài phố. Chỉ e là, thành
Trường An dưới sự cai trị của Diêu Hưng cũng không mấy an toàn.
Các cô gái trẻ người non dạ, nên khi nghe tôi phân tích như vậy thì
đều gật đầu đồng ý. Tôi đã ghi lại thông tin về người thân của tám
người, hai người kia cứ im lặng hoài. Một trong số đó là Hô Diên Tĩnh,
cô gái còn lại dáng vẻ yêu kiều, xinh xắn, chừng mười bảy, mười tám
tuổi, gương mặt trái xoan, ngũ quan xinh đẹp. Nhan sắc của cô gái này
tuy không sánh bằng Sơ Nhụy, nhưng cũng có thể xem là một vẻ đẹp nổi
trội. Tôi nhớ cô ấy tên là Yến Nhi. Tôi hỏi Yến Nhi về gia cảnh, thì
được biết cô ấy có mẹ, nhưng bà đã mất vì bệnh nặng trên đường chạy nạn
và cô không có người thân nào ở Trường An. Đan