Duck hunt
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326140

Bình chọn: 8.00/10/614 lượt.

là một tiểu thư

con nhà quyền quý, sống trong nhung lụa, văn chương thơ phú, cầm kỳ thi họa đủ

cả, vậy mà số phận lại trở nên trớ trêu, thê thảm nhường ấy.

Chúng

tôi chuyện trò, hàn huyên rất lâu, sau khi ăn xong, ra khỏi quán ăn thì trời đã

sẩm tối. Mộ Dung Siêu đề nghị chủ quán gạt hết đồ ăn thừa vào một chiếc đĩa sứ

để cậu mang về. Thấy họ tằn tiện như vậy, tôi không đành lòng, nên đã dốc hết

số tiền mang theo bên mình đưa cho Sính Đình, đồng thời an ủi họ rằng, tôi nhất

định sẽ nghĩ cách cứu Hô Diên Tĩnh ra.

-

Siêu à, cháu cưới chị Tĩnh làm vợ rồi, vì sao vẫn gọi là chị?

Tôi

hỏi Mộ Dung Siêu khi cậu ta đưa tôi về cung.

Phố

xá vắng lặng, trên đường chỉ có tiếng bước chân của tôi và cậu ta vang

lên lạo xạo. Không có đèn đường, chỉ có ánh sáng leo lắt của những ngọn nến hắt

ra từ khe cửa các căn nhà ven đường.

Tôi

nghe trong giọng nói của cậu ta có chút gì đó buồn bã. Cậu ta không muốn thừa

nhận mối quan hệ vợ chồng với Hô Diên Tĩnh trước mặt mọi người, phải chăng vì

đối với cô gái hơn mình năm tuổi ấy, cậu ta biết ơn nhiều hơn là yêu? Chuyện

tình cảm rất khó nói, tôi chỉ khuyên nhủ một cách tế nhị:

-

Cô ấy là một cô gái tốt… - Cháu biết chứ.

Cậu

ta tiếp tục bước đi, cất giọng nhẹ nhàng:

-

Xin cô yên tâm, chị ấy là vợ cháu, cháu sẽ không bao giờ bỏ rơi chị ấy.

Chúng

tôi đến cổng một dinh cơ bề thế, cổng lớn cao ngất, bậc cửa lạnh ngắt, trên

biển đề: Phủ tướng quân kỵ binh. Tôi giật mình, thì ra đây là phủ đệ của Hách

Liên Bột Bột…

-

Ối!

Mải

ngắm nghía cánh cổng vĩ đại nhà Hách Liên Bột Bột, nên tôi đã vấp phải bậc thềm

nhà hắn ta. Tôi đau đớn co cẳng nhảy lò cò, miệng không thôi xuýt xoa. Mộ Dung

Siêu giữ tôi lại và đỡ tôi ngồi xuống bậc thềm. Cậu ta ngồi bên cạnh, cúi xuống

nhấc cổ chân tôi lên, vặng sang trái vặn sang phải và hỏi tôi có bị trẹo chân

không. Tôi đoán là không, có lẽ chỉ bị thương nhẹ, nhưng vẫn rất

đau, tôi bực mình nguyền rủa Hách Liên Bột Bột và bậc thềm chết tiệt nhà hắn.

Chợt

nghe thấy tiếng cười thậm thụt bên cạnh. Tôi tức quá, đưa tay cốc cho cậu ta

một cái. Đây là hành động tôi thường làm khi xưa, mỗi lần cậu ta nằng nặc đòi

tôi kể chuyện.

-

Tên ranh, không được cười!

Tiếng

cười ngày một lớn và sảng khoái:

-

Cháu không ngờ cô vẫn trẻ con như vậy!

Tôi

định nghiêm mặt nạt nộ cậu ta, nhưng chợt nhớ ra là tôi chưa bao giờ biết dạy

bảo người khác, nên sau đó cả tôi cũng bật cười, nhớ lại chuyện xưa, không khỏi

bùi ngùi:

-

Cháu còn nhớ chuyện cháu bắt chuột cống ngày xưa không?

Tiếng

cười tan đi, lúc lâu sau mới nghe tiếng cậu ta khe khẽ vang lên:

-

Cháu làm sao quên được.

Ngừng

lại rất lâu, giọng nói thâm trầm, lành lạnh mới lại cất lên:

-

Sau chuyện đó, cháu hiểu ra rằng, khi anh yếu thế, bất kể kẻ nào cũng có thể

hiếp đáp, bắt bạt anh. Muốn không bị kẻ khác chèn ép, cách duy nhất là làm cho

bản thân mình trở nên lớn mạnh.

Cậu

ta quay lại, ngước nhìn dinh cơ đồ sộ, bề thế kia. Đèn lồng chiếu sáng cả một

góc phố, chiếu rọi cả dã tâm và hào khí dâng lên trong mắt Mộ Dung Siêu. Tôi

bỗng cảm thấy rất đỗi bất an khi nghĩ về kết cục bi thương của cậu ta ngày sau…

Rajiva

đã về nhà từ lâu. Tôi đem chuyện hôm nay tình cờ gặp lại Đoàn Sính Đình và Mộ

Dung Siêu kể lại cho chàng. Sau đó, bàn bạc với chàng làm cách nào để cứu Hô

Diên Tĩnh.

Rajiva

trầm tư giây lát, nói: - Ngày mai gặp Bệ hạ, ta sẽ tâu với ngài rằng con gái

một người quen đã bị bắt và đưa vào cung, ta tin Bệ hạ sẽ thả cô ấy ra thôi,

ngài là một vị vua anh minh. Hôm nay, khi ta cầu xin ngài trả tự do cho các nạn

dân Lương Châu bán mình làm nô lệ, ngài đã lập tức hạ chỉ trả tự do cho họ,

đồng thời cấp phát đất đai cho họ khai khẩn

Tôi

gật đầu. Bây giờ khác với khi còn ở Lương Châu, sức ảnh hưởng của Rajiva ở

Trường An rất lớn.

Chàng ra ngoài và bưng vào một bát thuốc:

-

Nàng về muộn quá, bát thuốc này đã phải hâm đi hâm lại nhiều lần.

Chàng

thổi bớt bọt khí, tự mình nhấp môi kiểm tra nhiệt độ, rồi mới đưa cho tôi. Sau

khi tôi uống hết bát thuốc trong trạng thái nhăn mặt, khó khăn, chàng lau miệng

cho tôi:

-

Bệ hạ còn nói, hiện đã có mấy vị tăng sĩ đến Trường An, họ muốn bái ta làm sư

phụ và trợ giúp ta dịch kinh.

Tôi

vừa bóp vai cho chàng, vừa hỏi chuyện:

-

Họ là những ai thế? Chàng vui mừng đáp: - Ba người học rộng biết nhiều nhất

trong số họ có pháp danh là Trúc Đạo Sinh, Đạo Dung, Tăng Duệ. Tôi “a” lên một

tiếng. Chàng giữ tay tôi lại, quay đầu hỏi:

-

Ngải Tình, nàng biết họ, phải không? Tôi lè lưỡi tinh nghịch, đáp: - Ba vị đó,

cộng với Tăng Triệu được người đời sau mệnh danh là “Thập môn tứ thánh”, là

những đệ tử đắc lực nhất của chàng.

Tôi

nhớ lại những tài liệu lịch sử từng đọc, thuật lại cho chàng nghe một cách tỉ

mỉ về lai lịch của họ.

Trúc

Đạo Sinh sinh cùng năm với Đạo Dung, cả hai chỉ kém Rajiva năm tuổi. Đạo Sinh

xuất thân con quan, rất có tài biện luận, hồi trẻ đã nổi danh khắp vùng vì khả

năng đó.

Đạo

Dung xuất gia năm mười hai tuổi, là người có trí nhớ phi thường. Hồi nhỏ, vào

một ngày nọ, sư phụ sai Đạo Dung