
nhã. Nước da trắng bóc, làn môi đỏ và hàm răng trắng nổi bật. Đôi
mắt đen long lanh đang chăm chú quan sát cỗ xe ngựa của chúng tôi đầy vẻ hiếu
kỳ. Chiếc cằm thuôn nhọn khiến cho gương mặt trở nên dịu dàng, hiền hậu.
Hách Liên Bột Bột cũng
cao lớn, tráng kiện, nhưng gương mặt của hắn quá ư lạnh lùng, dữ dằn, khiến
người ta sợ hãi. Chàng trai trẻ này hoàn toàn không có những nét “ác bá” ấy,
nên nếu đánh giá về mức độ “đẹp trai”, thì cậu ta hơn hẳn Hách Liên Bột Bột.
Nước da trắng ngần này chắc chắn không phải huyết thống của người Hán.
Chàng trai giật mình
thảng thốt khi nghe thông báo người ngồi trên xe là pháp sư Kumarajiva và
phu nhân, kế đó liền rảo bước về chúng tôi. Cả tôi và Rajiva đều băn khoăn khi
nhìn thấy chàng trai ấy, gương mặt mày quen thuộc quá, không biết cậu ta là ai?
Cỗ xe rời đi khi chàng trai chưa kịp lại gần. Ngồi trên xe, tôi quay lại nhìn,
thấy cậu ta có vẻ hụt hẫng, ánh mắt thẫn thờ, ngóng theo cỗ xe đang xa dần.
Sau khi vào cung,
chúng tôi được sắp xếp nghỉ ngơi tại một khu nhà chỉ có một cổng ra vào ở vành
ngoài cung điện. Rajiva đưa Tăng Triệu đến chào hỏi vua Diêu Hưng, chàng biết
bệnh nghề nghiệp của tôi rất “nặng”, nên đã cắt cử viên thái giám họ Trịnh,
chức quan Hoàng môn[2'> đưa tôi đi thăm thú Hoàng cung trong phạm vi cho phép.
Hậu cung là chốn cung cấm, không được tự ý ra vào.
[2'> Hay còn gọi là Hoàng
môn thị lang, chức quan coi sóc công việc trong cung vua thời xưa.
Nhưng không sao, được
tự do thăm thú vòng ngoài thế này cũng đủ vui lắm rồi. Vua Lưu Bang năm xưa
lệnh cho Tiêu Hà giám sát việc xây dựng cung Vị Ương, đây là cung điện dài nhất
trong lịch sử Trung Quốc còn giữ lại được đến ngày nay. Từ thời Tây Hán, Tiền
Tần, Hậu Tần, đến Tây Ngụy, Bắc Chu thời Nam Bắc triều, các vị Hoàng đế đều đặt
cung Vị Ương làm trung tâm hành chính trung ương, qua nhiều lần tu bổ mở rộng,
cung Vị Ương chiếm 1/7 tổng diện tích thành Trường An. Vì vậy, dù chỉ được phép
đi lại ở khu vực ngoại diên, nhưng diện tích cũng vô cùng rộng lớn, đủ để tôi
khảo sát thoải mái. Tôi hào hứng, nhét vào trong người ít bạc vụn, rồi theo
Trịnh Hoàng môn ra ngoài.
Chợt nhớ đến chàng trai
trẻ khi nãy, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, tôi bèn nhờ Trịnh Hoàng môn đưa ra khu vực
cổng phụ khi nãy. Trên đường đi, vị thái giám này giải thích một cách khách sáo
để tôi hiểu rằng, trong cung có rất nhiều quy tắc, không được tự ý ra khỏi
cung, muốn ra ngoài phải có lệnh bài. Lẽ ra Rajiva không cần phải sống
trong cung, nhưng vì Bệ hạ muốn được nghe chàng giảng kinh mỗi ngày, nên
không bằng lòng để chàng ở nơi cách xa ngài. Trịnh Hoàng môn giao cho tôi một
lệnh bài, nói rằng cầm lệnh bài này có thể tự do ra vào cung.
Tôi vừa lắng nghe vừa
cảm ơn, cũng không quên rút ra ít bạc vụn, ý nhị trao cho Trịnh Hoàng môn, ông
ta được nhận hối lộ, càng nhiệt tình dẫn đường cho tôi hơn.
Ra khỏi cung, tôi bàng
hoàng khi mấy tên lính gác cổng đang đánh đập ai đó. Quan sát người đang co gập
người dưới đất, tay ôm đầu chịu đòn kia, tôi nhận ra đó chính là chàng trai hồi
sáng. Tôi vội vàng chạy đến can thiệp. Đám lính gác không biết tôi là ai, nhưng
thấy tôi đi cùng viên thái giám chức sắc không hề nhỏ trong cung, thì lập tức
dừng tay lại.
Tôi đỡ chàng trai trẻ
dậy, trán cậu ta sưng tấy, gò má bị toạc da, nỗi căm phẫn ngập trong đôi mắt
đẹp mê hồn, nộ khí trùm lên gương mặt tuấn tú. Cậu ta chắp tay vái tôi và nói
lời cảm ơn. Hỏi han nội tình mới biết, cậu ta từ Lương Châu tới đây, trên đường
đi, chị gái bị đội kị binh bắt cóc, nghe nói bị đưa vào cung làm ca kĩ. Ngày
nào cậu ta cũng đến cung Vị Ương ngóng đợi, mong sao tìm được cơ hội cứu chị
gái.
Tôi cười buồn, chả
trách cậu ta bị đám binh lính kia đánh đập. Hẳn là vì ngày nào cậu ta cũng qua
lại chỗ này, thậm chí rất có thể đã cả gan chặn xe của các quan lại trên đường
vào cung cũng nên. Tôi hỏi cậu ta về dung mạo và tuổi tác của người chị. Cậu ta
mô tả cho tôi nghe về chiều cao của chị gái, và nói rằng cô ấy hai mươi lăm tuổi,
tuy không xinh đẹp nhưng hiền thục, đoan trang. Tôi hiểu rồi, thì ra là cô gái
ấy.
- Chị cậu tên là
Nghiêm Tĩnh phải không? Cậu ta vui mừng khôn xiết, gật đầu rối rít. Tôi lấy làm
khó hiểu, các nét trên gương mặt cô gái ấy tương đối thô kệch, mắt to, lông mày
rậm, giống người Hung Nô, còn chàng trai cao lớn, da trằng như trứng gà bóc
này, giống người Tiên Tì hơn, sao họ lại là chị em?
Nghĩ vậy nhưng tôi
không nói ta, chỉ gật đầu bảo cậu ta:
- Tôi đã gặp chị cậu.
Cô ấy kết hôn rồi đúng không, vì tối nào tôi cũng thấy cô ấy khóc nhớ chồng.
Cậu ta lấy làm ngạc
nhiên, biểu cảm trong ánh mắt rất phức tạp, hai má hơi đỏ lên.
- Xin chị làm ơn làm
phước giúp đỡ, tôi sẽ không bao giờ quên ơn.
Cậu ta quỳ một chân
xuống, chắp tay lại, đưa lên cao, đầu cúi thấp.
Tôi hơi khó nghĩ. Diêu
Hưng khi đó đã lệnh cho Vương ma ma đưa các cô gái về đội ca múa của triều
đình, sự việc diễn ra được một tháng rồi, không biết tình hình của họ bây giờ
ra sao. Bước vào cửa quan đã khó ra, huống hồ là cửa cung.
Nhìn vẻ mặt