
ng An thuyết giảng kinh văn mới, đợi sau khi ta hoàn thành cuốn sách
này, chúng ta sẽ lên đường.
Tôi
rất đỗi ngạc nhiên:
-
Em cũng đi ư?
-
Tất nhiên rồi!
Chàng
vẫn xiết chặt eo tôi, đặt một nụ hôn lên cổ tôi:
-
Trong nửa năm nàng ở đây, ta không muốn xa nàng một ngày nào cả.
Chàng
tháo kính, đặt lên bàn, sau đó bế tôi lên:
-
Con trai căn dặn ta phải giám sát việc thuốc thang và nghỉ ngơi của nàng mỗi
ngày.
Chàng
đặt tôi lên giường, hơi thở gấp gáp:
-
Ta già mất rồi, sắp bế không nổi nàng nữa.
Tôi
vội vã an ủi:
-
Tại em mập lên đấy.
Chàng
đổ người lên mình tôi, cười rạng rỡ: - Đúng là nặng hơn đôi chút…
Đại
sư Buddhayassa chỉ ở lại với chúng tôi một buổi tối, sau đó ngài dọn đến chùa
Thảo Đường, vì không cầm theo hết số kinh văn tiếng Phạn, Rajiva phải nhờ đại
sự Buddhayssa chép lại cuốn “Thập trụ kinh”, để sau khi chàng từ Trường An trở
về, hai người sẽ cùng nhau nghiên cứu và phiên dịch cuốn kinh này.
Đại
sư Buddhayassa không tỏ thái độ bài xích cuộc sống vợ chồng của tôi và
Rajiva, nhưng tôi biết, ngài rất khó chấp nhận. Tuy nhiên, cả tôi và
chàng lâu nay đã không còn bận tâm đến việc người khác đánh giá về chúng
tôi ra sao. Chúng tôi đâu còn thời gian để bận lòng về việc đó, thời gian dành
để tận hưởng dư vị hạnh phúc mà chúng tôi đang có còn chẳng đủ nữa là.
Trung
tuần tháng ba dương lịch, hoa đào nở rộ. Sắc hồng rực rỡ phủ kín cả khu vườn.
Gió xuân thổi qua các cành cây, những cánh hoa cuộn bay trong không trung, la
đà đậu khẽ trên bờ vai gầy guộc của chàng. Chàng nhìn tôi, nụ cười rạng rỡ giữa
trời hoa bay, thần thái ấy hệt như một tiên ông giữa chốn bồng lai tiên cảnh.
Chàng
chìa tay về phía tôi:
- Chúng ta đi Trường
An nào…
Vườn Tiêu Dao cách
Trường An hơn bốn mươi dặm, chúng tôi đi mất nửa ngày đường mới tới nơi. Tôi
vén rèm cửa, nhìn ra ngoài. Kinh đô danh tiếng trải mười tám triều đại vua hiển
hiện sống động trước mắt.
Tôi đã đến tham quan
cố đô Tây An thời hiện đại, đường đi rộng rãi, bố cục cân đối, giống như một
bàn cờ, Tây An bảo tồn nguyên vẹn tường thành từ thời Minh. Lầu chuông lầu
trống, tháp Đại Nhạn, tháp Tiểu Nhạn, Bi Lâm (rừng bia đá và mộ chí), phố Hồi
Dân (phố người Hồi, phố ẩm thực nổi tiếng của Tây An), Thư Viện Môn (phố đi bộ
cổng thư viện Quan Trung), đan xen hài hòa với các trung tâm thương mại,
các tòa nhà cao tầng hiện đại, với phố xá nườm nượp xe cộ và người đi lại, tạo
nên một bầu không khí rất đặc biệt.
Tây An thời hiện đại
được xây dựng từ thời nhà Đường, kế thừa bố cục kinh đô của nhà Minh. Còn thành
Trường An trước mắt tôi, hiện nằm ở phía Tây Bắc Tây An, là kiểu kiến trúc đô
thành của thời Hán. Kinh đô trải bao bãi bể nương dâu, vật đổi sao dời này,
cũng chẳng được yên ổn trong thời kỳ Thập lục quốc. Cuối thời Tây Tấn, loạn Bát
vương đã phá hoại nghiêm trọng thành phố này, sau đó, vua Phù Kiên nhà Hậu Tần
phải mất rất nhiều công sức mới khôi phục lại nguyên trạng, nhưng đến khi Mộ
Dung Xung bao vây, tấn công Trường An, đã dung túng cho quân lính hoành hành
ngang ngược, đốt phá, cướp bóc, giết chóc, khiến cho đất Quan Trung trở thành
chốn địa ngục A Tì. Nhưng vào thời điểm này, với nỗ lực của hai đời vua Diêu
Trường, Diêu Hưng, tuy chẳng thể so sánh với quy mô thời thịnh Đường ngày
sau, Trường An cũng có thể được xem là một thành phố phồn hoa, đô hội. Xe ngựa
chầm chậm lăn bánh qua lầu trống, lầu chuông, dòng người qua lại như mắc cửi,
hơi thở đầy sinh khí của cuộc sống ấm no ngập tràn khắp phố phường. Rajiva vòng
tay qua eo tôi, yêu chiều để mặc tôi gác cằm lên thành cửa sổ xe ngựa, quan sát
mọi thứ, ánh mắt tràn yêu thương. Khi ngang qua khu chợ bán đồ thủ công, chúng
tôi thấy bên đường có rất nhiều người ăn mặc rách rưới, trên đầu cắm cọc tiêu
bằng cỏ[1'>, ánh mắt thẫn thờ. Rajiva cho dừng xe lại, bước xuống hỏi han. Tôi
cũng muốn theo chàng, nhưng ngẫm ngợi một lát lại thôi. Nếu để người ta bắt gặp
chàng đi cùng một phụ nữ ra phố, sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của
chàng. Lát sau, Rajiva quay lại xe ngựa, bảo tôi đưa cho chàng ít tiền,
tôi không ngần ngại dốc sạch hầu bao. Chàng cho những người tội nghiệp đó
tiền, và lúc quay lại, vẻ mặt chàng trầm buồn.
[1'> Cọc tiêu bằng cỏ
cắm trên hàng hóa cho biết là hàng để bán.
- Họ là dân lang thang
đến từ Lương Châu, không còn đường sống, phải bán thân làm nô lệ.
Chàng thở dài não nề:
- Ta sẽ khuyên Bệ hạ
trả tự do cho họ.
Tôi gật đầu đồng tình.
Diêu Hưng không giống Lữ Quang, ngài là một vị vua anh minh, chắc chắn sẽ
nghe lời khuyên của Rajiva.
Xe ngựa đỗ ở cổng phụ
của cung Vị Ương để chờ người vào cung thông báo. Lúc dừng xe, một chàng trai
cao lớn đứng ở phía đối diện đã thu hút sự chú ý của tôi. Cậu ta đứng ngoài
cổng ngó nghiêng vào bên trong, vẻ mặt đầy lo lắng. Tuổi chừng hai mươi, cao
khoảng một mét chín. Nghe thấy tiếng động từ phía sau, cậu ta quay lại nhìn cỗ
xe ngựa. Tôi thầm thốt lên: đẹp trai quá!
Thân thể cao lớn,
cường tráng, các bắp thịt săn chắc, vạm vỡ. Tuy mặc áo bông thường dân, nhưng
cử chỉ nho