
g kể lể, bỗng cô quỳ sụp
xuống, khóc lóc như mưa gió, cầu xin tôi cho cô ấy ở lại. Tất nhiên là
đồng ý, và tôi nghĩ ngay đến việc ngày sau sẽ sắp xếp chu toàn cho việc
kết hôn của cô ấy, để an ủi vong linh cha mẹ đã khuất của cô ấy.
Tôi dẫn Hô Diên Tĩnh nãy giờ vẫn mải mê quan sát tôi, và có vẻ như
rất muốn nói điều gì đó. Tôi tủm tỉm cười, bây giờ là thời gian của cô
ấy.
Tôi dẫn Hô Diên Tĩnh đến một phòng trống, tươi cười:
- Tĩnh à, cháu nhận ra cô cô rồi, phải không?
Cô gái kinh ngạc, nhìn tôi trân trân, như thể không tin nổi:
- Cô… cô chính là người đã cứu cháu trong nạn đói ở Guzang mười sáu năm trước?
Tôi mỉm cười, gật đầu. Năm đó cô bé đã chín tuổi, nên chắc là nhớ được nhiều chuyện hơn Mộ Dung Siêu.
Cô gái đỏ hoe cả hai mắt, nắm tay tôi, xúc động nói:
- Lần đầu gặp cô, cháu thấy rất quen, nhưng vì nghe nói cô đã qua đời không lâu sau khi gia đình cháu rời đi, nên khi ấy cháu không dám nhận
cô. Hôm nay gặp lại pháp sư, rồi gặp lại cô, cháu rất đỗi băn khoăn. Bởi vì cô còn rất trẻ, nên cháu đã nghĩ, phải chăng pháp sư tìm
được một người trông giống hệt cô ngày trước. Vì, dù sao cô cũng không
thể trẻ như vậy được.
Tôi mỉm cười, đổi đề tài:
- Chúc mừng cháu đã nên vợ nên chồng với em Siêu, cô chưa kịp chuẩn bị quà cưới cho hai đứa.
Cô gái đỏ mặt, lí nhí:
- Sao cô biết chuyện đó?
- Vì hôm qua cô đã gặp phu quân của cháu.
- Em Siêu ư?
Cô gái ngạc nhiên ngẩng đầu, mừng rỡ rối rít, kéo tay áo tôi:
- Em ấy đang ở đâu?
Đôi mắt cô gái sáng long lanh, gương mặt lộ rõ vẻ sốt ruột, tôi trêu:
- Nếu cháu hứa sẽ sớm sinh một nhóc con cho cô bế, thì cô sẽ đưa cháu đi gặp cậu ấy.
- Cô cô!
Cô gái giẫm chân nũng nịu, vành tai cũng đỏ ửng cả lên.
Trịnh Hoàng môn quay về, tôi tiếp tục nhờ ông ta đưa tôi và Hô Diên
Tĩnh rời cung. Diêu Hưng vẫn say sưa đàm đạo những việc lớn lao ở phòng
khách, chốc chốc tiếng cười sảng khoái lại vang lên. Tôi lắc đầu, cứ đà này, chắc hẳn phải đến bữa cơm tối, nhà vua mới chịu ra về.
Sau khi ra khỏi cung, Trịnh Hoàng môn cho tôi hay, cô gái khi nãy chỉ nhờ ông ta đưa đến cổng. Viên thái giám thấy cô gái không ngừng nôn ọe, sức khỏe yếu ớt, có ý tốt muốn đưa cô ấy về, nhưng cô gái một mực từ
chối, bảo rằng sẽ tự đi một mình.
- Cô ơi, cô gái tên Sơ Nhụy đó rất lạ. Hô Diên Tĩnh nhíu mày nói với
tôi: - Hôm đó, sau khi cô bỏ trốn, Vương ma ma đã rất tức giận, nhưng
không làm cách nào tìm được cô, nên đành đưa chín người chúng cháu đến
đội ca múa. Những ngày sau đó, chúng cháu chỉ biết chuyên tâm học múa.
Sơ Nhụy vào đội ca múa trước chúng cháu hơn một tháng, cũng là do cái
tên Lưu tướng quân hơi một tí là đòi chặt chân chặt tay người khác ấy
đưa tới. Cô ấy xinh đẹp là thế, lại giỏi múa hát, nếu có cơ hội trình
diễn, chắc chắn sẽ được Bệ hạ để mắt tới. Nhưng sự xuất hiện của pháp sư khiến Bệ hạ đổi hướng hứng thú, suốt hơn hai tháng trời, ngài chẳng
màng thưởng thức ca múa, chỉ chuyên tâm nghe pháp sư giảng đạo, tu tâm
dưỡng tính… Trong mấy chục ngày ở cùng phòng với Sơ Nhụy, cháu thấy cô
ấy thường xuyên nôn ọe, không ăn được cơm, nhưng cứ nửa đêm lại lén lút
thức dậy ăn táo chua.
Hô Diên Tĩnh ghé vào tai tôi, thì thào: - Cô ơi, chắc là cô ấy có thai rồi.
Tôi khẽ gật đầu. Sơ Nhụy vội vã ra đi, phải chăng là đến tìm người đàn ông ấy?
- Vậy tại sao cô ấy lại bị đưa đến chỗ pháp sư?
- Vì cô đấy.
Hồ Diên Tĩnh mỉm cười, khoác tay tôi, tiếp tục hạ thấp giọng:
- Hôm nay đội ca múa bỗng nhiên nhận được ý chỉ của Bệ hạ, lệnh cho
Vương ma ma đưa mười ca kỹ mà Lưu tướng quân dâng tặng đến nơi ở của
pháp sư. Vương ma ma lo lắng tột độ, đã ghép Sơ Nhụy vào cho đủ số
người.
Thì ra là như vậy.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến căn nhà lá đơn sơ của Mộ Dung Siêu. Chưa kịp bước vào nhà đã nghe có tiếng gọi lớn:
- Cô cô!
Tôi quay lại, thấy Mộ Dung Siêu đang hồ hởi chạy về phía mình. Mặt
trời hoàng hôn chiếu qua vai cậu ta, kéo dài bóng dáng cao lớn ấy ra
thêm mãi. Ánh nắng vàng ươm hất lên gương mặt với những đường nét như in tạc của cậu ta. Hô Diên Tĩnh đứng bên cạnh, mê mải ngắm nhìn vẻ điển
trai ấy.
Cậu ta chạy đến trước mặt tôi, hơi thở gấp gáp, tay áo xắn lên cao,
để lộ các bắp tay cuồn cuộn. Nhìn thấy Hô Diên Tĩnh, cậu ta giật mình
kinh ngạc, sau thì nhấc bổng cô gái lên, xoay một vòng, miệng hét vang:
- Chị Tĩnh về rồi!
Tôi hả lòng hả dạ nhìn đôi trẻ. Hô Diên Tĩnh đỏ mặt, vùng vẫy đòi
xuống. Mộ Dung Siêu đặt cô gái xuống đất, nhìn tôi, gãi đầu, cười hoan
hỉ:
- Hôm nay cháu bốc hàng thuê, kiếm được hai mươi quan tiền, bây giờ cháu sẽ đi mua thức ăn, mời cô cô một bữa thịnh soạn.
Tôi gọi cậu ta lại, đưa thêm ít ngân lượng:
- Mua nhiều đồ ăn ngon vào nhé. Cậu ta ngẩn ngơ: - Không cần nhiều thế này đâu
Tôi mặc kệ, cứ nhét vào tay cậu ta:
- Mẹ cháu đâu?
- Mẹ đi giặt đồ thuê cho người ta.
Ánh mắt cậu ta chợt tối sầm lại, cười buồn:
- Cũng sắp về rồi.
Tôi nhờ Trịnh Hoàng môn về nhắn với Rajiva, rằng hôm nay tôi ở lại ăn cơm ở nhà người quen. Tôi muốn mời họ ra ngoài quán nhưng sợ họ phật ý
vì làm vậy rất lãng phí, nên tôi ở lại làm cơm cùng