
Sính Đình và Hô Diên Tĩnh.
Mười ngón tay của Sính Đình đã bị bọt xà phòng làm cho tước hết da,
bàn tay thô ráp, còn đâu vẻ đẹp nõn nà của những ngón tay chỉ biết cầm
bút khi xưa. Mộ Dung Siêu mua một miếng thịt ba chỉ, họ rang cháy cạnh
và ăn uống ngon lành. Mộ Dung Siêu nói với tôi, họ không được ăn thịt
suốt mấy năm nay rồi. Tôi không thích các món nhiều mỡ, nhưng thấy họ
vui vẻ như thế, tôi cũng cảm thấy vui lây.
Niềm vui đoàn viên ấm cúng của họ khiến tôi nghĩ ngợi. Nếu Mộ Dung
Siêu không tham vọng, họ có thể tiếp tục cuộc sống bình yên này. Tuy
nghèo khó nhưng đầm ấm, hạnh phúc. Có điều, tôi rất rõ rằng, cậu ta sẽ
không cam chịu cuộc sống bị chà đạp, bị chèn ép, sớm muộn cậu ta cũng sẽ trở lại con đường đã chọn. Sau rốt, cậu ta sẽ lên ngôi vua, nhưng là
Hoàng đế của một tiểu quốc yếu ớt, non kém. Lưu Dực tiêu diệt Nam Yên,
bắt Mộ Dung Siêu làm tù binh và chặt đầu ở Kiến Khang. Chàng trai khôi
ngô tuấn tú trước mặt tôi đây, chỉ tám năm sau sẽ phải chết thê thảm.
- Cô cô sao vậy?
Tôi chợt giật mình nhận ra, khi nãy đã nhìn cậu ta quá lâu, bèn gắp một miếng thịt bỏ vào bát cậu ta cười ha ha:
- Cháu đẹp trai quá, cô nhìn mà chảy cả nước miếng đây này.
Cậu ta đỏ mặt, cầm một miếng bánh bao, chấm vào nước thịt rang, cắn
một miếng to, sau đó, vét sạch những giọt nước mỡ sau cùng trên đĩa. Tôi thầm nhủ, mong là cậu ta không nhìn ra nỗi bi ai trong mắt tôi khi nãy.
Ăn tối xong, như thường lệ, Mộ Dung Siêu đưa tôi về cung. Cậu ta rất vui vẻ, trên đường đi cứ ngâm nga mãi. Mất một lúc lâu tôi mới nhận ra, đó chính là ca khúc “Ngủ ngoan, bé yêu” mà hồi nhỏ tôi dạy cho cậu ta
và Hô Diên Tĩnh. Nhưng cậu ta hát sai hoàn toàn tiết tấu. Tôi thở dài,
ngăn cậu ta lại, bảo rằng tôi sẽ biểu diễn bài hát chuẩn.
Trăng sáng vằng vặc trên đầu, phố xá vắng tanh, không gian thanh
trong, yên ả. Tôi cất giọng hát khe khẽ, nhớ lại trước đây từng hát ca khúc này cho Rajiva,
Pusyseda, Cầu Tư, Vịnh Tư, Hô Diên Tĩnh và cả người đi bên cạnh tôi
nghe. Những kỉ niệm quá khứ lần lượt hiện lên theo lời hát, khiến tôi
bồi hồi xúc động. Tôi đã ở vào cái tuổi rất hay hoài niệm rồi!
Cậu ta lắng nghe từ đầu đến cuối, kinh ngạc nói:
- Cháu chỉ nhớ lờ mờ về bài hát này và không biết ai đã dạy cháu. Thì ra người đó là cô.
Cậu ta nài nỉ tôi hát lại một lần nữa, tôi chiều ý, cậu ta cũng ngâm
nga theo tôi, miệng cười tủm tỉm, hình như vừa nhớ lại chuyện vui thời
thơ ấu. Khung cảnh này, chàng trai vui vẻ này, thật ấm áp…
- Cô chỉ là một ca kĩ mà đòi bước chân vào phủ tướng quân của ta ư?
Một giọng nói lạnh như băng cất lên, cắt ngang bài hát của tôi. Phía
trước là một dinh cơ bề thế, đèn lồng đỏ soi rọi bóng một người đàn ông
và một người phụ nữ. Tôi giật mình, kéo tay Mộ Dung Siêu, nép sát vào
ngõ nhỏ bên cạnh.
Tôi thận trọng thò đầu ra nhìn, đây chính là phủ tướng quân kị binh
mà tối qua tôi đã đi qua. Dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng, dáng người cao lớn và gương mặt khiến người ta khiếp sợ của Hách Liên Bột Bột lộ rõ. Còn cô gái nhỏ nhắn, yếu đuối đến mức đáng thương, đang nức
nở khóc kia chính là Sơ Nhụy.
- Bột Bột, em đứng chờ cả buổi ở ngoài cổng để nhận được câu nói này ư? Sao chàng có thể nhẫn tâm như vậy? Em đã có…
- Có gì hả?
Hắn liếc xéo Sơ Nhụy, vẻ mặt xấc xược:
- Ai chứng minh được? Cô làm hỏng việc của ta, lại dám chạy đến đây đòi ta nhận cô.
Giọng nói của cô gái trở nên run rẩy:
- Chàng không sợ em sẽ đi nói với Bệ hạ rằng…
Hách Liên Bột Bột túm lấy cổ áo Sơ Nhụy, kéo cô áp sát vào ngực hắn,
động tác thô bạo, không mảy may thương hoa tiếc ngọc, giọng nói hằm hè,
lạnh như băng:
- Bệ hạ sẽ tin ta hay tin ngươi? Sơ Nhụy, nếu ngươi dám dở trò với
ta, ngươi sẽ mất mạng đó. Hắn cười lạnh lùng, rồi đột ngột đẩy mạnh cô
gái. Thân thể yếu ớt của Sơ Nhụy vấp phải bậc thềm, cô hét lên và ngã
ngửa về phía sau. Tôi lao đi với tốc độ của tên lửa, đón lấy cơ thể cô
gái trước khi cô ngã xuống, nhưng trọng lượng của Sơ Nhụy khiến tôi lăn
ra đất. Tôi đỡ Sơ Nhụy dậy, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu khi đó là:
may mà em bé trong bụng cô ấy không việc gì. Ý nghĩ thứ hai đến ngay sau đó là: đây là lần đầu tôi làm đệm đỡ cho người khác, mình mẩy đau ê ẩm.
Mộ Dung Siêu chạy đến, kéo Sơ Nhụy ra khỏi người tôi, rồi vội vã đỡ
tôi lên. Tôi cắn răng vào môi gượng dậy, hai tay cuống cuồng
vòng ra sau lưng xoa bóp. Mộ Dung Siêu cũng góp một tay vào làm việc
chăm sóc đấm lưng của tôi.
- Là cô à!
Hách Liên Bột Bột bước xuống, vắt chéo tay trước ngực, lạnh lùng quan sát tôi, hậm hực:
- Cô là kẻ ranh ma nhất trong đám con gái Lương Châu đó, dám cả gan
chạy đến chùa mồi chài lão hòa thượng ấy. Hiện lão hòa thượng ấy là kẻ
được sủng ái nhất trong triều. Tuy hơi già, nhưng cô theo hầu lão sẽ
được hưởng vinh hoa phú quý. Ta nên gọi cô là gì nhỉ, phu nhân quốc sư
ư…
Khi ấy hắn cùng vua Diêu Hưng vào chùa Thảo Đường nghe giảng pháp,
nên đã chứng kiến cảnh tôi và Rajiva nhận nhau. Hắn chầm chậm tiến lại
gần tôi, tôi giận sôi người khi nhìn vào đôi mắt hung hãn, ác bá của
hắn. Đồ tiểu nhân bỉ ổi! Hắn liếc nhìn