Teya Salat
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325823

Bình chọn: 9.5.00/10/582 lượt.

a thêm một lần nữa, rồi mới gật đầu một cách khó nhọc.

Chương

91: Năm tháng huy hoàng

Sự

kiện Rajiva nuốt kim khiến dân chúng thành Trường An sửng sốt, vui mừng và hoàn

toàn tâm phục khẩu phục, danh tiếng của Rajiva được bảo toàn. Chàng khẩn cầu

vua Diêu Hưng trả tự do cho hai nhà sư trẻ kia. Họ lấy làm hổ thẹn muôn phần,

trước khi ra về họ thề rằng: Từ nay nguyện một lòng kính Phật, không tơ tưởng

chuyện gió trăng trần tục nữa.

Trung

tuần tháng tư, chúng tôi chuẩn bị khởi hành về chùa Thảo Đường. Trước lúc lên

đường, tôi đến chào từ biệt gia đình Mộ Dung Siêu, nhưng vừa tới nơi, tôi

bàng hoàng khi thấy căn nhà lá vốn dĩ cũ nát của họ bị giật đổ tơi bời. Sinh

Đình và Hô Diên Tĩnh đang kêu khóc thảm thiết, Mộ Dung Siêu máu chảy khắp

người, trừng mắt căm hờn trước cảnh đổ nát tan tành, nắm chặt nắm đấm, tưởng

như có thể ép ra nước.

Tôi

thất kinh, vội hỏi rõ nguyên nhân. Thì ra do Hách Liên Bột Bột gây nên. Sau khi

tỉnh lại, hắn cho người đi lùng soát khắp nơi, cuối cùng tìm được Mộ Dung Siêu.

Hách Liên Bột Bột cho rằng chính Mộ Dung Siêu đã khiến hắn bất thình tỉnh một

ngày một đêm, nên dẫn theo người hầu, vây đánh Mộ Dung Siêu một trận tàn bạo,

hắn còn phá nhà bọn họ, đập nát đồ đạc trong nhà.

Mộ

Dung Siêu bị đánh bầm tím mặt mày, tôi nhìn mà xót xa. Tôi coi cậu ta như con

trai mình, nên không cầm lòng nổi khi cậu ta bị kẻ khác ức hiếp. Hơn nữa, mối

hiềm khích giữa Mộ Dung Siêu và Hách Liên Bột Bột là do tôi mà ra. Nếu để gia

đình Mộ Dung Siêu tiếp tục ở lại Trường An, không biết tên ác bá khát máu Hách

Liên Bột Bột sẽ còn sử dụng thủ đoạn đê tiện gì để trả thù họ nữa.

Thế

nên, trong đoàn người trở về chùa Thảo Đường cùng chúng tôi, ngoài các đệ tử

Rajiva mới thu nhận, ba cô cung nữ, còn có thêm gia đình Mộ Dung Siêu. Họ chỉ

có thể được yên ổn dưới sự bảo vệ của chúng tôi. Đoàn chúng tôi hăm hở tiến

thẳng về phía vườn Tiêu Dao, đội ngũ đông đảo, nên mất một ngày trời mới về tới

chùa.

Sau

khi trở về, Rajiva bận rộn tối tăm mặt mũi với công việc tổ chức dịch thuật.

Chàng đã để thất thoát không ít kinh văn tiếng Phạn sau khi tới Trung Nguyên.

Vào thời đại này, hầu hết kinh văn tiếng Phạn đều không có bản chép tay, mà

được khẩu truyền từ thầy sang trò khi các bậc sư phụ giảng kinh cho đệ tử nghe,

sau đó thì phải nhờ vào trí nhớ của các đệ tử nhà chùa. Tuy Rajiva có một trí

nhớ siêu phàm, nhưng chàng không thể thuộc hết mọi kinh văn. May mà còn có sự giúp đỡ của Buddhayassa.

Rajiva

với chiếc kính lão, lao tâm khổ tứ, đăm chiêu bên bàn làm việc, dưới ánh nến

lấp lánh. Một cuốn kinh văn tiếng Phạn mở ra trước mặt. Chàng đọc đi đọc lại

nhiều lần, rồi chép lại lời dịch sang tiếng Hán vào một cuốn tập mới, liên tục

các thao tác khoanh tròn, chấm, gạch, sửa chữa. Ngày nào sau khi ở chùa về

chàng cũng bận rộn, miệt mài như vậy. Tôi cố gắng chăm sóc chàng thật chu đáo,

công việc trong nhà một mình tôi cáng đáng, để chàng được chuyên tâm dịch

thuật.

Chàng

nghiên cứu và dịch bộ "Kinh kim cương" trong vòng nửa tháng. Tôi từng

đọc nên biết rằng, dù chỉ vỏn vẹn năm nghìn chữ, nhưng cuốn kinh này vô

cùng khó hiểu, bởi vậy chàng đã rất vất vả khi dịch. Tôi không dám giúp chàng,

phần vì tôi không thuộc hết cuốn kinh, phần cũng vì tôi biết, chàng không muốn

tôi tiết lộ nội dung những kinh văn mà người đời sau đọc được, vì như thế, công

sức chàng bỏ ra đâu còn ý nghĩa gì nữa.

Thế

nên, khi chàng đăm chiêu suy nghĩ, gạch xóa, chỉnh sửa liên tục bản dịch của

mình, tôi đã không lên tiếng, dù chỉ một lời, chỉ lặng lẽ ngồi bên, rót nước

pha trà, phục vụ chàng. Nửa tháng sau, chàng đặt vào tay tôi một cuốn tập, cười

rạng rỡ:

-

Ngải Tình, ta dịch xong rồi. Đây là món quà Rajiva dành tặng vợ, nàng là người

đầu tiên được đọc nó.

Tôi

đón lấy bản thảo còn tươi màu mực và nồng đượm hơi ấm của cơ thể chàng. Tôi mỉm

cười lật trang đầu tiên, nhẩm đọc từng chữ, rồi trang tiếp theo, tiếp theo nữa,

càng đọc càng băn khoăn, khó hiểu. Chàng nghiêng đầu qua hỏi:

-

Thế nào?

Tôi

ngẩng đầu lên nhìn chàng, buồn rầu:

- Rajiva, đây không phải "Kinh kim cương" mà em được đọc.

Chàng

ngạc nhiên:

-

Không phải ư?

Tôi

suy nghĩ xem nên giải thích với chàng thế nào cho hợp lý:

-

Có chỗ giống, có chỗ không giống. Em có cảm giác, bản dịch này của chàng khó

hiểu hơn, trúc trắc hơn.

Tôi

do dự một lát, rồi quyết định thẳng thắn bày tỏ quan điểm:

-

Rajiva, bản dịch này, em đọc không hiểu.

Chàng

bị bất ngờ và hơi thất vọng. Tôi vội vàng an ủi: - "Kinh kim cương” vốn rất thâm thúy, khó nắm bắt. Em không phải tín đồ Phật giáo nên không

hiểu cũng phải thôi.

Chàng

trầm ngâm giây lát, vẻ mặt nghiêm nghị:

-

"Kinh kim cương thuyết giảng về sự "trống rỗng, không

thực", không thể thuyết lý, không thể nói thành lời, không thể diễn đạt

bằng ngôn từ. Bởi vì nội dung của kinh văn này rất thâm thúy, sâu xa, huyền bí,

nên khi dịch sang tiếng Hán ta đã rất khổ công, mong sao có thể truyền tải được

trọn vẹn hàm ý sâu xa của nó.

Truyền

tải trọn vẹn ư? Vậy tức là chàng quá ư bám sát và trung thà