
trước
mặt cô, tùy ý lấy bộ quấn áo ném lên người cô, "Mặc."
Dung Ân kinh ngạc cầm lấy quần áo, không có phản ứng.
"Em muốn ở đây sao? Ở đây, cho dù anh đem nhốt tới già cũng sẽ không
ai phát hiện, còn nữa, đừng ở trước mặt anh chán sống tìm đến cái chết,
em còn như lúc trước, anh sẽ trói em, bịt kín miệng em, để em sống mà
như chết, nằm ở đây vĩnh viễn!" người đàn ông tiến gần đến, đôi tay anh
chống ở mép giường, "Muốn thử không?"
Đôi môi Dung Ân run rẩy, thấy được trong mắt anh có một sự quyết đoán, nói được là làm được, cô vội đứng dậy, ôm lấy quần áo.
"Đi đâu?" Người đàn ông khống chế cổ tay cô, ném cô lên giường.
"Tôi đi thay quần áo."
Một tay Nam Dạ Tước kéo dây lưng lụa bên hông Dung Ân, kéo nhẹ một
cái, hai dây áo ngủ bị tuột xuống hai bên, "Ở đây chỉ có anh và em, thân thể của em anh sờ tới chán, còn giả bộ gì nữa?"
Anh nổi lên ý giễu cợt, trong đó có sự sắc bén càng giống một con dao nhọn vậy, hướng đến đâm vào sự uất ức đang tràn dâng của Dung Ân, dưới
sự "giám sát" của anh, cô lấy từng cái quần áo mặc vào, Nam Dạ Tước
không chọn ở lại đây lâu, đưa Dung Ân trở về thành phố Bạch Sa ngay
trong đêm.
Xe ngừng ngay trước cửa Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân không nghĩ căn nhà này còn có thể thu hồi lại được, Nam Dạ Tước lái xe vào rồi ngừng lại, ra
hiệu cô xuống xe.
Hai tay Dung Ân nắm lấy dây an toàn, cũng không xuống xe ngay lập
tức, "Nam Dạ Tước, chúng ta đi đến ngày hôm nay, thì càng không thể nào
được nữa rồi, anh buông tha cho tôi được không, từ nay về sau, anh coi
như không quen biết tôi, tôi cũng........."
"Rầm....."
Ánh mắt lạnh lẽo của Dung Ân chuyển qua sợ hãi không tự chủ được,
người đàn ông thu lại bàn tay đã đấm vào cửa sổ xe, "Em càng hy vọng,
nhưng mà, anh càng không cho em toại nguyện, xuống xe!"
Dung Ân vẫn không động đậy, người đàn ông xuống xe sau đó từ bên kia
kéo cô xuống, lòng bàn chân cô bị thương, đi rất chậm, động tác Nam Dạ
Tước lại điên cuồng, dường như là đem Dung Ân kéo cô vào trong nhà.
"Cậu chủ."
Lúc nhìn thấy Vương Linh, Dung Ân ngẩn ra, hốc mắt đỏ lên.
"Dung tiểu thư?" Vương Linh muốn tiến lên, lúc nhìn thấy Dung Ân sắc mặt trở nên vui vẻ.
"Ở đây không có chuyện của cô." Cánh tay Nam Dạ Tước vòng qua eo Dung Ân cưỡng ép mang cô lên lầu hai, vẫn là căn phòng đó, Dung Ân lảo đảo,
bởi vì không theo kịp bước chân Nam Dạ Tước, một chiếc giày rơi xuống
cầu thang.
"Lý Hủy bây giờ rất lo lắng, nói không chừng đã báo cảnh sát, Nam Dạ Tước, anh để tôi gọi điện thoại được không?"
"Ahh....." Mặt Dung Ân chạm vào chiếc giường lớn mềm mại, đứng dậy,
người đàn ông đã đi ra khỏi phòng, cũng đem cửa phòng khóa trái lại.
Lúc cô có phản ứng đã không còn kịp nữa, Dung Ân chán nản ngồi trên
giường, cô cho rằng Nam Dạ Tước lại giống như trước đem nhốt cô lại, cô
trằn trọc khó ngủ, một đêm không ngủ, không ngờ trời mới sáng, cửa đã mở ra.
Dung Ân vẫn còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, không thay ra, Nam Dạ Tước đi đến kéo tay cô dẫn cô xuống lầu.
"Chúng ta đi đâu?"
Thái độ người đàn ông lạnh nhạt, không nói một lời đem cô nhét vào
trong xe, cho đến khi đến lầu dưới của tiểu khu, Dung Ân mới ý thức được anh dẫn cô về nhà.
Cô đi trước, vừa muốn lên cầu thang, thì bị người đàn ông sau lưng
nắm lấy tay, Nam Dạ Tước lướt qua người cô đi lên trước, Dung Ân đột
nhiên sợ hãi, cánh tay giữ lấy cầu thang,
Cảm giác được sự kháng cự của cô, Nam Dạ Tước quay đầu lại, đôi mắt đen híp lại,"Tại sao không đi?"
"Anh muốn làm gì?" Khuôn mặt Dung Ân cảnh giác, hành vi của anh quá
khác thường, hôm qua việc đem cô nhốt lại mới được coi là việc Nam Dạ
Tước hay làm. "Em không phải sợ mẹ em lo lắng sao?" Nam Dạ Tước nắm chặt cổ tay cô, chân phải bước lên cầu thang, cánh tay Dung Ân bị kéo thẳng, "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Là tôi nợ anh, anh không được tổn thương mẹ
tôi, Nam Dạ Tước, nếu không tôi........"
Đầu lông mày người đàn ông hoàn toàn không kiên nhẫn, bàn tay người
đàn ông quăng nhẹ, lực bắn ngược đó, Dung Ân ngay lúc đó cả cánh tay đau giống như bị trật khớp, khuỷu tay giống như là đột ngột bị kéo xuống.
Anh tiếp tục đi lên trước, cô nhịn đau, không thể không đi theo.
Vừa đi qua chỗ rẽ, cánh cửa nhà hàng xóm mở ra, bà dì lúc trước suýt
tý cãi nhau với Lý Hủy, lúc nhìn thấy thần sắc Dung Ân không khỏi ngẩn
ra, ánh mắt cũng theo cánh tay của hai người đang nắm chặt rơi xuống mặt Nam Dạ Tước, "Ồ, Ân Ân, về rồi à." Dung Ân gật đầu ra ý chào hỏi.
"Đây là bạn trai của con hả?" Tầm mắt dì ấy không khỏi đảo qua đảo
lại trên khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của Nam Dạ Tước, làm sao cũng không
tìm thấy khuyết điểm, sắc mặt bà phẫn nộ, "Thì ra đã có rồi, hèn gì giới thiệu đối tượng cho con cũng không cần."
Lớn tuổi là như vậy, đã mở miệng là không đóng lại được, Nam Dạ Tước
kéo Dung Ân tiếp tục đi lên trước, dì đó nhìn đằng sau một lát, từ đầu
đến cuối đều không phục, cũng theo luôn lên lầu.
Cửa trong nhà mở ra, chưa vào nhà cũng có thể nghe thấy giọng nói của mẹ Lưu bọn họ.
"Mẹ Dung, đừng lo lắng, Ân Ân đã lớn như vậy không có chuyện gì đâu."
"Thì đó, dì yên tâm, b