Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322313

Bình chọn: 8.00/10/231 lượt.

. . . . Cái

loại sung sướng mơ hồ ấy mang đến cảm giác thỏa mãn vô cùng, làm cho

người ta muốn ngừng mà không được.

Từ khi lớn lên đoạn kí ức kia tôi vẫn giấu trong lòng, sau lại lơ đãng

nhớ tới những năm tháng ngây ngô như thế tôi lại buồn bực, mình sau có

thể như vậy chứ. Hiện tại đây, cùng Lí Minh Ngôn ngồi mặt đối mặt, nghe

anh nói chuyện với một mình tôi, anh nhìn một mình tôi ôn nhu cười, tôi

lại giống lại nhớ tới cái loại mộng tưởng hão huyền lúc bé. Nhưng, lần

này không bao giờ … tỉnh mộng chứ?

“Lí Minh Ngôn, cậu nhàn quá nhỉ!” Một nam nhân đột nhiên nhưng trận gió

xuất hiện trước bàn chúng tôi, tự nhiên kéo ghế dựa ra, đỉnh đạc ngồi

xuống. Anh ta uống một ngụm nước trên bàn, khóe mắt nhìn tôi liếc mắt

một cái, trêu chọc Lí Minh Ngôn, “Anh đây vội muốn chết, cậu còn có thời gian đi tán gái.”

“Ít nói nhảm!” Lí minh nói cười lườm anh ta một cái, “Đây là Quách Chân

Tâm, nhớ không?” Nói xong anh vừa cười vừa nhìn về phía tôi, “Trần Diệu

Thiên, còn nhớ không?”

Trần Diệu Thiên. . . . . . Tôi lăng lăng xem xét nam nhân bên cạnh, mặt

mày phong lưu, nụ cười không đứng đắn, mùa đông cũng có thể mặc quần áo

hồng nhạt bên ngoài là tây trang màu xám, áo cúc áo trong còn rộng mở

vài khuy, cà- vạt cong vẹo. Đây là cậu bé mới trước đây nhỏ con, luôn

luôn nghịch ngợm làm cho tất cả cô giáo cùng nữ sinh chán ghét — Trần

Diệu Thiên?

Khi tôi vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta thì anh ta cũng hưng trí đánh giá tôi.

Anh ta lấy ra một điếu thuốc, lại ánh mắt nheo xuyên qua sương khói xem

xét tôi. Ánh mắt này cùng ánh mắt thân thiết ôn hòa của Lí Minh Ngôn

hoàn toàn bất đồng, nhìn như tản mạn rồi lại không hiểu sao lại có cảm

giác áp bách, làm cho cả người tôi không được tự nhiên.

“Heo con?” Anh ta đột nhiên nghiêng người lại đây, tôi bị dọa co rụt

lại.”Ha ha ha. . . . . .” Đột nhiên cười rộ lên, ngồi trở lại trên ghế

cười vui. Anh ta cười quay đầu nhìn về phía Lí Minh Ngôn, vừa cười vừa

nói, “Tiểu tử cậu đấy nha, nha đầu kia cũng bị cậu lôi ra rồi, anh đây

còn chưa tìm được, còn tưởng cô ấy đã tan biến rồi, ha ha. . . . . .”

Cười cười, anh ta cúi đầu dụi đi trong điếu thuốc trong tay, đột nhiên

trầm mặc. Lí Minh Ngôn cũng không nói chuyện. Tôi càng không biết nói

gì. Không hiểu sao, không khí đột nhiên lâm vào lặng im.

Qua thật lâu, Trần Diệu Thiên ngẩng đầu, đối mặt với Lí Minh Ngôn, vỗ vỗ bờ vai của anh nói, “Tôi còn có việc, đi trước. Hai người ở lại chơi

nhé.” Sau đó đứng lên đi thẳng. Trước khi đi anh ta cũng không liếc mắt tôi một cái hoặc là nói lời tạm biệt.

Dù thế nào trước kia chúng ta cũng là bạn học mà, cho dù lúc ấy không

qua lại nhưng cũng chẳng cần phũ phàng như vậy chứ? Nói chuyện với tôi

mất mặt lắm à?

Nhìn bóng dáng anh ta nhanh nhẹn mà đi, tôi thật sự không tưởng tượng

được nam nhân cao lớn anh tuấn, tuy rằng vẻ mặt không đứng đắn nhưng

tuyệt đối có thể xưng là phong lưu phóng khoáng là cậu bé gầy gò nhỏ con trước đây. Cái gì kêu ba mươi năm ĐÔNG ba mươi năm Tây, xem như tôi

lĩnh giáo rồi.

“Thoạt nhìn không giống lúc xưa, sợ là không có nữ nhân nào dám sống cùng anh. ta” Tôi cảm thán nói.

Lí Minh Ngôn cười cười, “Cậu ấy có mười một bà vợ, sống vẫn bình an.” [Sun: khiếp, 11 bà vợ, *lau lau mồ hôi =__=*'>

“Phốc ——” tôi bị sặc nước, hơn nữa ngày mới có thể nhẹ nhàng nói, “Vậy. . . . . . vậy cũng được sao? Anh ta không sợ phạm tội trùng hôn?”

“Lại không có giấy đăng kí kết hôn, chẳng sao cả.”

“Đây cái tác phong gì vậy?!” Tôi quả thực xem thế là đủ rồi, anh thật

đúng là đem mình làm hoàng đế cổ đại a!”Anh không khuyên nhủ sao?”

Lí Minh Ngôn buông chén trà trong tay, cười cười, “Anh chỉ là người làm

ăn.” Anh dùng ánh mắt cười nhìn tôi nói, “Ích lợi mới là vấn đề lo lắng

hàng đầu của anh. Về phần mặt khác, đó là chính chuyện bọn họ.” Khuôn

mặt của anh hồng lên vì rượu, ánh mắt mông lung làm tôi cứ nghĩ mình

đang chìm trong một thế giới khác, một thế giới không có thực

Ăn xong, Lí Minh Ngôn gọi bồi bàn đến thanh toán, lúc này tôi mới phát hiện anh chẳng ăn chút gì.

Chúng tôi mới vừa đi tới cửa, trùng hợp chị tôi cùng bạn trai cũng từ

trên lầu KTV đi xuống. Tôi cảm thấy Lí Minh Ngôn hẳn là mệt mỏi, vẫn là không cần phiền toái anh tiễn mình đâu, hay là đi chung với chị về nhà

đi. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng anh đang sải bước, tôi nhịn không được đi theo phía sau anh. Tôi hỏi anh, “Anh có biết nhà em ở đâu không?”

Anh bật cười, “Em nói cho anh biết chẳng phải sẽ biết sao !” Bên kia chị tôi cùng Võ Hi đồng thời bật cười, tôi xấu hổ không dám rên một tiếng

đi theo Lí Minh Ngôn lên xe.

Trên xe anh không nói gì nhiều, tôi sợ ảnh hưởng đến người lái cũng không nói chuyện.

“Chúng ta kết hôn, thế nào?” Trong không khí trầm mặc anh đột nhiên nói

như vậy, ngữ khí tùy ý mà bình tĩnh, giống như là đang nói chúng ta đi

ăn một chút gì nhé.

Nhưng câu

nói kia quả thật giống như một quả bom nổ tung trong đầu tôi, thật lâu

sau, tôi mới hoàn hồn lại, kinh ngạc nói, “Trước mắt, chúng ta tiếp xúc

không nhiều lắm, kết hôn cái kia. . . . . . Thật đúng là khó mà nói. . . .


XtGem Forum catalog