
anh. Cô rất lương thiện, con chó hoang bên
đường bị gãy một chân, cô cũng có thể ngồi đó khóc, khiến anh không thể không ra
mặt xử lý. Cô rất ngốc ngếch, không biết chăm sóc cho mình, thường thường quăng
tam quên tứ, muốn anh ở một bên chăm sóc dặn dò, nhưng hồ đồ thế nào cũng chưa
từng quên yêu thương anh, quan trọng nhất là, không có một cô gái nào, có thể
làm cho anh động lòng như vậy, đau lòng như vậy, nóng ruột nóng gan như vậy,
khắc sâu vào tâm trí anh như vậy.
Với anh mà nói, cô như vậy chính là cô gái tuyệt vời nhất trên đời.
Anh không lên tiếng, cũng không an ủi, chỉ là lẳng lặng ôm cô, bởi vì anh
biết, giờ phút này thứ cô muốn nghe nhất không phải là an ủi, cô đang chìm trong
suy nghĩ của mình, anh nói nhiều chưa chắc đã là tốt.
Không biết qua bao lâu, cô rất nhẹ, rất nhẹ, nhỏ giọng nói ra một câu:“Em
muốn chuyển trường.”
Quan Tử Tu nới lỏng tay, cúi đầu nhìn kỹ cô.
Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn trốn tránh sao?
Hạ Vịnh Tự cúi đầu, chờ anh mắng mỏ.
Đến năm thứ ba rồi mới chuyển trường, thật là không tốt, không nói đến vấn đề
chuyển hồ sơ có bao nhiêu phiền toái, chỉ là bản thân cô cũng không phải là
người dễ thích ứng với hoàn cảnh, hoàn cảnh mới cũng rất lâu mới quen thuộc
được…… Hơn nữa còn rất nhiều vấn đề khác nữa, tùy tiện cũng có thể kể ra mọt
chuỗi dài, vì thế anh tức giận là lẽ đương nhiên.
Cô cũng biết mình lại làm cho anh thất vọng rồi, nhưng thực sự cô không có
cách nào cả –
Sau một lúc rất lâu chăm chú nhìn cô, anh thở dài, đứng lên.
“Tử Tu –” Cô lo sợ mở miệng gọi tên anh. Anh muốn đi đâu? Vì sao không mắng
cô? Không lời nào xoay người rời đi, có phải giận đến nỗi ngay cả nói cũng không
muốn nói với cô hay không?
Cô lo sợ, giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống.“ Xin lỗi, xin lỗi, anh
đừng tức giận, ưm đã từng thử qua rồi, nhưng vô dụng, em không làm được –”
“anh biết.” Từ lâu đã thành thói quen thu thập hậu quả cho cô, anh kéo một
cái ghế khác đến, ở trước máy tính ngồi xuống, trực tiếp dùng khí lực tiết kiệm
thay cô tìm tin tức các ngôi trường khác.
“ba trường này chất lượng học tập cũng không tệ, em chọn một cái, sau khi
chọn rồi, anh bớt chút thời gian đến văn phòng của họ giúp em tham khảo một
chút, nếu thực sự muốn chuyển đi, bây giờ phải chuẩn bị.” Download thể lệ tuyển
sinh và thông tin của từng trường, sau đó in ra đưa cho cô.
Cô mở mắt lặng lẽ nhìn kỹ khuôn mặt không có biểu cảm gì của anh, cơ thể chậm
chạp không muốn bước tiếp.“Anh — không tức giận sao?”
“Tức giận có tác dụng sao?” Anh hỏi lại.
Cô chột dạ, một câu cũng không trả lời được.
“Vì vậy quên đi, anh không miễn cưỡng em.” Tuy rằng rất thất vọng, cuối cùng
cô cũng không đủ dũng cảm, nhưng có thể làm gì bây giờ? Cô muốn sao thì làm vậy
đi, anh không muốn nhìn thấy cô không vui.
“Tử Tu……”
Anh lắc đầu, giang hai tay về phía cô, chờ cô tiến vào, anh ôm cô, hôn
cô.“ĐƯợc rồi, đừng khóc.”
“Em rất vô dụng……” Chỉ biết làm phiền anh, anh có cảm thấy như vậy không?
Anh cúi đầu, kết thúc nụ hôn, bẻ gãy sự mệt mỏi của cô.
Tình dục lay động, anh mạnh mẽ, thăm dò, cướp lấy sự ngọt ngào của cô. Đối
với sự thân mật như vậy, cô đã rất quen thuộc, hai tay nắm chặt vai anh, ôn
thuần đón ý hùa theo.
Nghỉ ngơi sau lúc dây dưa cao trào, cô khẽ ở trong lòng anh điều chỉnh hơi
thở, không biết đã bao lâu, khi cô lười biếng nhắm mắt lại, cảm giác hơi thở ấm
áp xa rời, cô vội vàng mở mắt, nhìn anh xuống giường mặc quần áo.
“Anh muốn đi đâu?”
“Mua thuốc, vừa mới anh không tránh thai.” Biết cô nhất định sẽ quên, cho nên
chuyện tránh thai luôn là anh lo, trừ vài lần không khống chế được, phải để cho
cô uống thuốc tránh thai sau khi ăn sáng.
Trước mắt hai người còn đang đi học, mang thai sẽ ảnh hưởng đến việc học của
cô; Cho dù sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, vài năm đầu cũng không dự định để cho
cô mang thai, sự thành thục của cô chưa đủ, không thể vào vai một người mẹ được,
anh suy nghĩ đến tình huống của cô.
“Ngày mai em tự đi cũng được –”
“Ngày mai nhất định em sẽ quên.” Anh rất hiểu cô, chờ đợi trí nhớ của cô,
không khéo đã có vài đứa trẻ ra đời rồi.
NHìn cuốn lịch bàn, suy tính ra thời kì nguy hiểm, lại càng không dám để cho
cô mạo hiểm, anh cầm chìa khóa ra mở cửa.
Nhìn theo hình ảnh anh biến mất ngoài cửa, cô nhẹ nhàng thở dài, xuay người
sang bên trái giường ngủ, kề má vào chiếc gối của anh, cảm nhận hơi thở lưu lại
của anh.
Cô cũng muốn dũng cảm đối mặt, nhưng anh có biết không? Ngay cả hoa hậu giảng
đường cũng thẳng thắn nói có tình cảm với anh, tuy rằng đối phương rất có phong
độ nói với cô“Cạnh tranh công bằng”, nhưng lời ấy trong tai cô lại vô cùng khó
khăn. Người ta từ tiểu học đã học nhạc, học ballet, có khí chất, gia thế tốt, bề
ngoài xuất chúng, thành tích đứng đầu, sự tương phản sắc nét như vậy, cô thực sự
cảm thấy – rất nhục nhã.
Cô thực sự không muốn ở nơi đó, làm đối tượng để sau khi bọn họ trà dư tửu
hậu* (có nghĩa là thành đề tài trong câu chuyện của họ) bàn tán, lần nữa mất đi
lòng tự trọng, anh hiểu không?
“Em muốn chuyển khoa.” Cô nhỏ giọng nói.