
hư vậy, mỗi ngày nhìn anh bận rộn,
còn cô lại ở một bên nhàn rỗi, cho nên cảm thấy mình vô dụng quá!
Cô tránh nặng tìm nhẹ nói với anh:“Muốn cho mỗi ngày phong phú hơn chút.”
Vì thế anh không phản đối, mặc kệ cho cô đi thử việc.
Thời gian này phải giúp giáo sư biên tập lại đống giáo trình ở phòng nghiên
cứu, Quan Tử Tu mỗi ngày đều ở trường cho tới khuya, rất bận rộn, lại muốn quan
tâm đến việc làm của bạn gái, khi về nhà chỉ thấy cô nằm bên giường trái, kéo
chăn gắt gao bọc chính mình lại.
“Buổi tối không đi làm sao?” Anh buông chồng sách xuống, thuận miệng hỏi.
Cô không có thói quen ngủ ngày, trừ khi cơ thể không thoải mái hoặc nguyên
nhân đặc thù khác. Nếu tâm trạng cô không tốt, sẽ trốn vào của phòng ngủ của
anh, tìm kiếm sự an ủi và che chở.
“…… Không đi.” Giọng nói nồng đậm giọng mũi, anh ngồi xuống bên giường bên
phải, cả người kéo cô ra, ôm vào ngực.
“Sao thế? Công việc không thuận lợi?”
“…… Thật không tốt.” Giọng nói càng nhẹ.
“Công việc gì?”
“Kế toán nhà hàng.”
Được rồi, không cần hỏi nguyên nhân nữa.
Người này quan niệm về số học siêu kém, một chút cũng không thích hợp với
công việc có tính logic, bằng không tại sao anh lại cực lực phản đối cô học Quản
trị kinh doanh? Cô vẫn chưa tự mình hiểu ra sao?
Anh thở dài, chuyện cũng xảy ra rồi, cũng không cần thiết lại bỏ đá xuống
giếng.
“Quên đi, coi như một lần kinh nghiệm.” Dùng tay kéo chăn xuống, để cô tránh
bị ngạt chết.
Cô rất suy sụp, đầu thế nào cũng không chịu ngẩng lên.
Mặc kệ là chuyện gì, ở trên tay anh chỉ giống như ăn cháo, dễ dàng có thể làm
tốt, nhưng cô vĩnh viễn cũng không làm được như vậy, mặc kệ cô có cố gắng thế
nào cũng chỉ được đến vậy.
Cô đã cố gắng rất nhiều, cố gắng để đuổi theo bước chân anh, lại nhận ra
khoảng cách vẫn là rất xa, có lẽ với một số người, trời sinh năng lực chỉ có như
vậy, mãi mãi cũng không có cách nào trở thành người lợi hại như anh được!
“Em cảm thấy chính mình thật không tốt, chuyện gì cũng không làm được.” Bộ
dáng cô muốn khóc mà lại không thể khóc.
“Em không cần lo lắng, chỉ cần ở bên cạnh anh, em không cần phiên não gì cả.”
Anh luôn nói với cô như vậy, bởi vì anh sẽ thay cô xếp đặt tất cả mọi
chuyện.
Với cô, anh không yêu cầu nhiều lắm, cuộc sống sau này thế nào anh đã sắp xếp
ổn thỏa rồi, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh có thể làm tất cả cho
cô.
Một ngày khi cô hai mươi tuổi, anh dùng tiền tiết kiệm của mình mua một chiếc
nhẫn, đeo vào ngón tay cô, đối với cả hai mà nói, điều đó có nghĩa là họ không
quyền yêu ai nữa, mà chỉ có thể cùng nhau cả đời.
Anh nghĩ rằng, chờ anh tốt nghiệp, họ sẽ kết hôn, thành gia và lập nghiệp, sẽ
tiến hành đồng thời.
Nhưng kế hoạch, mãi mãi cũng không ngăn cản được biến hóa. Giống như anh ban
đầu lo sợ, đời người không thể yên lặng không có sóng gió, một thời gian dài
sau, quan hệ của họ cuối cùng không thể giấu được nữa, hơn nữa anh rất nổi tiếng
trong trường, rất được chú ý, có lẽ là khi hai người cùng nhau bị ai đó gặp
được, vì thế khi họ ôm nhau, thân mật nói chuyện uống nước cùng nhau, lại làm
thành từng trận huyên náo ồn ào trong trường học.
Mọi người chờ sự chứng thực của cô, cuộc sống của cô từ ngày đó không còn yên
ổn nữa.
Trước kia, tuy rằng quan hệ của cô với người ngoài không gọi là rất thân
thiết, nhưng ít ra cũng không bị xa lánh, bạn bè cùng lớp cũng có thể nói chuyện
với nhau một hai câu, nhưng sau khi quan hệ với Quan Tử Tu bị phát hiện, thì cô
lại giống như như quay lại hai năm trung học trước kia, bị cô lập, bị làm khó
dễ, bị lườm nguýt, nhất là những người muốn giật dây cô, những người muốn quen
biết Quan Tử Tu, càng cảm thấy cô không xứng đáng, đem cô thành đứa ngốc, trước
mặt sau lưng cô lạnh lùng trào phúng một câu:“Giả dối!”
Cô không thể giải thích, ngôn ngữ của cô cũng không tốt lắm, càng không biết
giải thích thế nào, người thương cô tự nhiên sẽ hiểu cô thế nào, ví như Quan Tử
Tu, còn với những người khác, trừ im lặng ra, cô không thể giải thích gì cả.
Họ rõ ràng xa lánh cô, phân nhóm làm báo cáo, không ai đồng ý cùng nhóm với
cô; Điểm thi, thông tin quan trọng, cũng không có ai đến nói cho cô, cô đã bị cô
lập hoàn toàn. (yêu anh thật khổ…L)
Quan Tử Tu về nhà, chỉ thấy cô ngồi ở trước bàn học, ngẩn người chăm chú nhìn
tờ phiếu điểm đang mở ra. Anh bước lên, nhìn thoáng qua một chút, quả thực vô
cùng thê thảm.
Anh ép chặt vai cô, không tiếng động an ủi cô.
Anh cũng biết ở cùng anh, gánh nặng trong lòng cô rất lớn, nhưng điểm ấy, anh
thực sự bất lực, điều kiện bên ngoài anh không có cách nào thay đổi, suy nghĩ
của người khác anh cũng bó tay, cho dù anh cảm thấy cô là người con gái tốt nhất
trên đời, nhưng vậy thì sao?
Cô có khí chất sạch sẽ thanh tịnh, bộ dáng khi mỉm cười dịu dàng kiều khiếp
làm cho anh thực sự động lòng, tuy rằng luôn chịu thiệt, nhưng chưa bao giờ để
trong lòng, quay đi cười một chút đã quên rồi. Cô nhát gan, cũng không biết cãi
nhau với người khác, rõ ràng không làm gì sai cũng ngoan ngoãn nhận lỗi, sau đó
mở đôi mắt thật to, thật vô tội nhìn