
Cậu cho rằng hắn như vậy là yêu cậu sao? Tôi chỉ cảm thấy, hắn chỉ là
tìm một con rối biết nghe lời, có thể mặc hắn giật dây!”
“Cậu đừng nói nữa!” Đau quá! Mỗi chữ của hắn, mỗi câu của hắn đều khiến ngực
cô vô cùng đau đớn, nước mắt liều mạng rơi xuống, cô xúc động đoạt lấy nửa chai
bia trong tay hắn, mạnh bạo uống hết, làm tê liệt trái tim đau đớn.
Không chỉ sự chất vấn của Dương Gia Chương, ngay cả cô cũng hoài nghi, tình
yêu thực sự còn ở đó sao? Tất cả kế hoạch của anh đều thật hoàn mỹ, mỗi chuyện
đều là anh xếp đặt, không chỉ cuộc sống của anh, ngay cả cuộc sống của cô cũng
xếp đặt thật tốt, bao gồm khi nào thì yêu nhau, khi nào thì đính hôn, khi nào
thì kết hôn, khi nào thì sinh em bé, ngay cả cô học khoa gì cũng đăng kí theo sự
lựa chọn của anh…… Nhưng cái cô muốn kỳ thực không phải là anh nói cho cô nên
làm thế nào, mà là anh ôn nhu lại gần hỏi cô một câu:“Bé con, em muốn thế
nào?”
Chưa bao giờ, anh chưa bao giờ hỏi cô muốn thế nào, cũng chưa bao giờ thèm để
ý cô muốn cái gì……
Anh vì sao không thể nghe lời nói của cô, quan tâm ý nghĩ của cô nhiều hơn
một chút? Cô thực sự không có cảm giác của tình yêu……
Phần 2Đau đầu quá!
Hạ Vịnh Tự chống đỡ những cơn sóng trong đầu, trí nhớ cuối cùng trong đầu cô
là cùng với Dương Gia Chương hợp lực uống hết chỗ bia đó, sau đó di động cứ kêu
mãi, hắn ngại ầm ỹ, hai tay đoạt lấy điện thoại, tắt máy, lại tiếp tục uống.
Cuối cùng ý thức đã có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ hắn nắm vai cô truy hỏi:“Tôi rõ
ràng so với hắn còn yêu cậu hơn, vì sao cậu không chấp nhận tôi……” Sau đó không
khống chế được hành vi mà hôn cô……
Trí nhớ chỉ có vậy.
Cô cả kinh, cả người đều bừng tỉnh lại, cảm giác gân cốt đau nhức, không thể
di chuyển được, mới phát hiện người ở bên trên cô…hai người đều có điểm chung là
— quần áo không chỉnh tề!
Đầu óc trống rỗng, cô không biết phản ứng gì, trái tim trong nháy mắt chìm
vào hầm băng lạnh lẽo không thấy đáy, tứ chi đông cứng.
Cô…… làm gì vậy?
“Dương Gia Chương! Cậu đứng lên cho tôi!” Cô tức giận, sợ hãi xông vào đẩy
hắn ra.
“Ồ…… Cậu dậy rồi sao.” Người này vẫn còn một nửa trong mơ, mơ mơ màng màng
quăng một câu ra, hai tay vừa định ôm cô, cô lại đang tức giận, giờ mạnh tay
tặng cho hắn một cái tát.
“dậy lâu rồi!”
“Cậu vừa dậy mà đã tức giận?” Sờ sờ bên má đau đớn, người bị đánh lại không
hiểu gì cả.
“Ngày hôm qua, chúng ta…… Chúng ta ngày hôm qua…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?”
Cô không nhớ rõ mình làm sao lại đi đến chỗ ở của hắn, không nhớ rõ bọn họ đã
làm gì, trí nhớ chỉ là một mảnh hỗn loạn……
Dương Gia Chương ngồi dậy, liếc cô một cái.“Cậu không nhớ?”
Cô phải nhớ cái gì? Chẳng lẽ…… Thực sự có?
Nước mắt lưng trừng trong hốc mắt, cô khó khăn phát ra thành tiếng:“Cậu nói……
Chúng ta……”
“Cậu nói thế nào thì là như thế!” quần áo hắn lệch lạc mà không du côn, xuống
giường lấy chiếc áo T-shirt trên sàn mặc vào người.
“Rốt cuộc có hay không?!” Cô gấp đến độ sắp khóc.
“Có.” Cô muốn hỏi, hắn liền đáp rõ ràng.
“Nhưng mà…… quần áo tôi còn ở trên người……” Hoàn toàn không có ấn tượng gì
cả.
“Ax, cậu không phải xử nữ đúng không? Nói lời này không sợ người ta cười sái
quai hàm sao!” Ai quy định chuyện này mặc quần áo không thể làm?
Lời này vừa nói ra, nước mắt lập tức trào ra khỏi mắt, liên tục rơi xuống
chăn.
Chậc, làm thế nào mà nước mắt nói là chảy ra được vậy?
“Tôi không ép buộc cậu nha, là cậu tự nguyện đó.”
Nói chưa dứt lời, cô càng khóc dữ hơn.“Cậu, cậu khốn khiếp –”
“Tôi đâu nói tôi không chịu trách nhiệm, cậu khóc gì chứ?”
“Ai cần cậu chịu trách nhiệm!” Cô có Tử Tu mà! Nhưng mà bây giờ, bây
giờ……
Nghĩ đến cái tên kia, trái tim cô đau xót. Cô phản bội anh…… bây giờ, họ phải
làm sao?
“Chẳng lẽ cậu còn muốn quay lại với hắn? Con người hắn tâm cao khí ngạo như
vậy, cậu cho là hắn còn có thể tiếp nhận cậu sao? Đừng mơ tưởng nữa!”
Hạ Vịnh Tự á khẩu không trả lời được.
Cá tính của Tử Tu cô quá rõ ràng, anh với anh, với tất cả, đều phải mong muốn
làm thế nào hoàn mỹ nhất, cho tới bây giờ, tất cả cũng đã như anh mong muốn, anh
có thể chịu được việc ngoài sắp xếp của mình sao, có thể chịu đựng được người
mình yêu thương phản bội mình sao?
Không thể, tuyệt đối không thể……
“Em đi đâu vậy?”
Vừa vào cửa, câu hỏi lạnh như băng đã vang lên, dọa cô sợ hãi.
“Tử, Tử Tu……” Kinh hoàng, chột dạ, làm cho đầu óc cô trống rỗng, ấp úng tìm
không ra một chữ đáp lại.
Mặt anh không chút biểu cảm, ngồi ngay ngắn ở phòng khách.“Tối hôm qua em đi
đâu? Anh gọi di động cả một buổi tối, em không tiếp.”
“Em…… cùng Giai Kì thảo luận bản báo cáo, muộn quá…… Ở chỗ cô ấy ngủ một
đêm…… Có lẽ…… Di động hết pin…… Anh cũng một đêm không ngủ sao?” Vẫn ở chỗ này
chờ cô?!
Anh yên lặng chăm chú nhìn cô, không nói một lời, nhìn thấy cô không ngừng lo
sợ, không thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Một hồi lâu, anh thở dài một hơi.“Em không về, anh có thể ngủ sao? Lần sau ở
bên ngoài, gọi điện thoại báo cho anh biết.”
“Em, em quên mất……” Hổ thẹn tràn đầy trong ngực, ánh mắt phiêu di chú ý đến
bánh sinh nhật trên bàn, sửng sốt.“Tử Tu