
thiêu đốt lý trí, anh một quyền hung hăng đánh lên mặt bàn,“Phanh”
một tiếng vang lớn, làm cô run sợ, hai mắt đẫm lệ hoảng hốt nhìn anh.“Em phản
bội anh!”
“xin lỗi, xin lỗi–”
“Trừ câu xin lỗi, em không biết nói gì nữa sao!” Anh chưa từng dùng khẩu khí
như vậy nói chuyện với cô, nắm đấm dần lỏng ra, bởi vì nếu không như vậy, anh sợ
chính mình sẽ không khống chế được mà bóp chết cô!
“Rốt cuộc anh làm chuyện gì có lỗi với em, em lại dùng đến cách nhục nhã như
vậy báo đáp anh?”
Cô mở miệng xong lại ngậm miệng, không nói ra tiếng.
“Nói chuyện! Cho anh một lí do, nguyên nhân là gì khiến em ruồng bỏ anh,
quyết tuyệt với anh?”
“Anh đừng hỏi nữa được không……”
“Vì sao không hỏi? Em nợ anh một lời giải thích!” Những gì có thể làm cho cô,
anh đều đã làm hết vì cô, anh không thẹn với cô chút nào, thậm chí còn dùng tất
cả sức lực của mình để cho cô an toàn dưới đôi cánh của anh, tất cả, tất cả anh
đã đều làm hết, làm đủ mọi thứ để cho cuộc sống của cô an lành không phiền
nhiễu, hôm nay nguyên nhân gì lại khiến cô muốn nhanh chóng thoát khỏi đôi cánh
bảo hộ của anh, tìm hơi ấm trong vòng tay của một người đàn ông khác?
“Những việc anh làm còn chưa đủ sao? Cha mẹ em nói tính em trẻ con, làm việc
không đủ chu đáo, không có cẩn thận, anh nói không sao, cho dù cả đời em không
làm thành công được chuyện gì, anh cũng sẽ chăm sóc em. Những người bên cạnh anh
đều hỏi rõ ràng có nhiều lựa chọn tốt hơn nhưng tại sao anh lại chọn lựa ở bên
em? Vì hứa hẹn cho em một tương lai tốt đẹp, anh mệt mỏi đến mức ngay cả thời
gian để ngủ cũng không có, cố gắng làm phong phú chính mình…… Tất cả những điều
này rốt cuộc là vì cái gì?! Ở trong mắt em, tất cả đều không đáng một đồng
sao?!”
“Không phải! Anh làm quá nhiều, quá tốt……” Không chịu nổi sự bức hỏi của anh,
cô xúc động thốt ra:“Chính bởi vì quá nhiều, quá tốt…… Toàn thế giới này đều
nhắc nhở em, anh tốt như thế, vĩ đại như thế, điều kiện của chúng ta cách nhau
rất xa, ngay cả bố mẹ em cũng nhắc nhở em như vậy, anh coi trọng em là phúc khí
tám đời của em, vậy em còn than thở gì? Nhưng em chán ghét loại cảm giác bị bố
thí này, sự tồn tại của em hình như là để làm nổi bật sự bất phàm của anh, ở bên
anh, em đã bị đả kích đến mức ngay cả tự tôn cũng không còn, anh biết không? Em
bây giờ thật không biết phải đối mặt với anh thế nào……”
Anh…… Đả kích cô?!
Không đoán được cô sẽ nói như vậy, Quan Tử Tu choáng váng.
Làm tốt tất cả mọi chuyện cũng chỉ là để bảo đảm cho cô một tương lai an ổn
nhất, nhưng cô lại nói cho anh biết, anh dùng sự xuất sắc của chính mình khiến
cô nhục nhã?
“Em đã rất cố gắng để xứng đôi với anh, nhưng mà em không làm được…… Ở bên
cạnh hắn, em không cần lo lắng người ngoài đùa cợt nói em không xứng với hắn,
không cần hèn mọn đi đón ý nói hùa hắn, cũng không có lúc nào cảm thấy tự xấu
hổ, em cảm thấy…… rất thoải mái.”
Sự xuất sắc của anh làm cô tự ti, mà một người khác lại làm cho cô thoải mái,
đây là nguyên nhân khiến cô yêu thương người đó?
“Vì sao em không nói cho anh?”
“Em phải nói thế nào? Tình cảm ngay từ đầu đã không ngang nhau, anh luôn bảo
em không được như vậy, không được như vậy, nhưng em là bạn gái của anh, không
phải là con gái anh! Vì sao anh không nghe em nói? Vì sao không cho em tự quyết
định chuyện của mình? Có đôi khi em còn nghĩ rằng anh thực sự không phải yêu em,
đó chỉ là để thỏa mãn dục vọng muốn chiếm hữu trong tay thôi?”
Đó là bởi vì, anh biết chắc quyết định của cô là sai! Anh có thể nhìn cô đi
vào con đường sai lầm cũng không ngăn cản, sau đó nghiêng ngả lảo đảo bị thương
sao?
Dùng hết tâm tư để bảo vệ cô, suy nghĩ vì cô, kết quả là, tất cả những việc
làm này của anh đối với cô là một loại tội lỗi? Còn có loại tổn thương nào nặng
hơn những lời này không?
Cô nói, anh chỉ vì muốn dục vọng chiếm hữu.
Quan Tử Tu nhắm mắt lại, không còn gì có thể làm anh đau đớn bằng những lời
đó.
“Xin lỗi,em biết em nợ anh rất nhiều, nhưng em thực sự không thấy vui, Anh có
biết không, những thứ anh làm cho em, đều khiến em không thể hô hấp nổi……”
Anh khiến cho cô…… không thể hô hấp nổi.
Đến bây giờ anh mới biết rằng, thì ra cô luôn dùng tâm tình miễn cưỡng như
vậy khi ở bên anh, từng cho rằng tình yêu sẽ tồn tại đến khi bạc đầu giai lão,
cuối cùng mọi thứ lại biến anh thành người ép buộc còn cô thì phải nhẫn nhịn
không dám kháng nghị.
Rất đau xót, nhưng anh không cười nổi, cũng không khóc được.
“Cho nên ý của em là ở bên hắn, em rất thoải mái, còn ở bên anh em chỉ cảm
thấy thống khổ đến mức không thể hô hấp?”
“Tử Tu……” Cô không có ý kia đâu……
“Có phải không!” Mỗi quyền đấm lên trên tường, bộ dáng bây giờ của anh thật
đáng sợ, cô run như cầy sấy nhìn tơ máu trên vách tường màu trắng.
“Tử Tu, anh đừng như vậy……” Chưa từng thấy anh không khống chế được cảm xúc
như thế, cô nắm lấy cổ tay anh, sợ hãi thút thít, không cho anh làm ra những
hành vi tự ngược ấy nữa.
“Thì ra em còn có thể khóc vì anh.” Ngón trỏ đón lấy giọt nước mắt sắp rơi
xuống má phải của cô, cúi đầu cười khẽ, tiếng cười chua xót kia,