
Vương Y Bối lại tiếp tục đến Hoàn Quang. Thư ký nhìn thấy cô, liền tươi cười nói: “Giám đốc chúng tôi đang họp”.
“Không sao, tôi đợi được.” Cô ngồi xuống vị trí hôm qua, lại mở tập tài liệu ra đọc.
Thư ký mang cho Vương Y Bối một tách cà phê. Những người biết điều và không rầy rà như Vương Y Bối khiến cho công việc của cô ta cũng bớt rắc rối
đi khá nhiều, nên cô ta rất có cảm tình với Y Bối.
Kết thúc cuộc
họp, Lộ Ôn Diên đi ra ngoài nhìn thấy Vương Y Bối. Anh ta cau mày, không ngờ hôm qua đóng cửa tiễn khách như vậy mà vẫn không khiến cô nhụt chí.
Lộ Ôn Diên ra hiệu cho cô thư ký rồi mới đi vào phòng làm việc. Thư ký lập tức đi tới bên cạnh Vương Y Bối: “Giám đốc Lộ mời chị vào gặp”.
Vương Y Bối gấp tài liệu lại, mỉm cười với thư ký, rồi đứng dậy đi vào phòng
làm việc của Lộ Ôn Diên. Lần đầu tiên cô bước chân vào đây, căn phòng
quả thực rất có phong cách.
Lộ Ôn Diên ngồi trên ghế xoay, sắc
mặt không để lộ cảm xúc, sau khi Vương Y Bối đi vào, anh ta trực tiếp
nói thẳng vấn đề không chút e dè: “Cô Vương, chúng tôi đã họp bàn về dự
án khu nghỉ dưỡng Lam Sơn với Quảng Vũ, và hiện tại cũng đã đi đến thoả
thuận cụ thể. Trong vòng năm phút, cô có thể thuyết phục tôi từ bỏ một
công ty có thực lực mạnh hơn Hoa Thịnh rất nhiều hay không?”.
Vương Y Bối đi lên trước, đặt tập tài liệu trên bàn Lộ Ôn Diên. Anh ta lướt
mắt qua: “Cô định nói với tôi cái này?”. Vẻ coi thường hiện rõ trên mặt.
Vương Y Bối từ lâu đã nghe nói, người đàn ông này là một kẻ không thèm để mắt tới bất cứ ai, một khi anh ta đã không muốn thì đừng hòng có ai thay
đổi được suy nghĩ của anh ta.
“Phó giám đốc của anh từng khen môi trường làm việc ở Hoa Thịnh rất tốt, tôi tin giám đốc Lộ cũng biết rõ?”
Lộ Ôn Diên thay đổi sắc mặt, thấy Vương Y Bối cười rất tự tin. Đây là lần
đầu tiên có một cô gái đối diện với anh ta bằng thái độ thản nhiên đến
vậy, dù anh ta tỏ ra cương quyết cự tuyệt cũng không khiến cô dao động.
Lộ Ôn Diên nhếch mép.
Vương Y Bối vẫn nhìn anh ta, nói tiếp: “Tuy Hoa Thịnh chỉ là một công ty nhỏ, nhưng cũng đã thành lập được một thời gian dài, mấy năm gần đây tách
biệt khỏi tổng công ty nhưng nhân viên chúng tôi vẫn bám trụ ở công ty
không dời”.
“Cô muốn nói gì?”
“Giám đốc Lộ là người thông
minh, đương nhiên hiểu rõ, Hoa Thịnh là một nơi làm việc không tồi, nhân viên lâu năm ở đó nhất định có cảm tình với công ty.” Vương Y Bối không rời mắt khỏi anh ta, cô hiểu rõ, nói về kế hoạch, về phương án hợp tác, nhất định không thể thắng được Quảng Vũ, nhưng… Cô mỉm cười: “Đặc biệt
là cô Giang”.
Ánh mắt Lộ Ôn Diên đột nhiên sắc bén, tay đặt trên
bàn, rõ ràng tâm trạng của anh ta lúc này không tốt: “Không có ai nói
cho cô biết, tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp sao?”.
Vương Y
Bối rất bình thản: “Giám đốc Lộ bí mật kết hôn nhiều năm như vậy, hẳn là cũng không muốn cho người khác biết bà xã của mình là ai phải không?”.
Cô vẫn còn muốn tiếp tục chơi, ánh mắt nhìn Lộ Ôn Diên không hề sợ hãi.
Lộ Ôn Diên trầm mặc hồi lâu rồi bật cười: “Để Hướng Vũ Hằng đích thân tới đây nói chuyện với tôi”.
Vương Y Bối thở phào: “Cảm ơn giám đốc Lộ đã cho Hoa Thịnh cơ hội này!”.
Lộ Ôn Diên không đáp, chỉ lắc đầu ngán ngẩm. Không ngờ người phụ nữ này lại can đảm đến vậy.
Vương Y Bối thong thả rời khỏi phòng làm việc của Lộ Ôn Diên.
Khi cô đứng bên cửa kính của Hoa Thịnh để nhìn Trần Tử Hàn đến đón Giang Ỷ
Phi, nhiều lần cô thấy không phải xe của Trần Tử Hàn, mà là một chiếc xe sang trọng màu đen bóng, toả ra khí chất uy nghiêm đặc biệt. Chiếc xe
đó cô cũng từng được nhìn thấy ở một nơi khác, chính là xe của Lộ Ôn
Diên. Cả thành phố này chỉ có một chiếc.
Tin đồn truyền tai nhau
rằng Lộ Ôn Diên rất ít có quan hệ qua lại với phụ nữ, xưa nay đều không
dính dáng gì tới những vụ tai tiếng, tuy nhiên vài năm trước anh ta từng có một trận đại chiến với gia đình, nghe đâu bố mẹ anh ta còn tuyên bố
từ mặt anh ta. Thời điểm đó cũng là lúc Hoàn Quang đang ở trong tình
hình khó khăn.
Sự việc đó đủ khiến vị trí của Hoàn Quang bấp
bênh, dựa vào gia thế như vậy, nhưng cũng chỉ vì chuyện hôn nhân mà chấm dứt. Có một vài người đàn ông, trong mắt người khác, khuyết điểm của
anh ta chính là cả đời yêu một người con gái mà không hề dao động.
Cũng thật tình cờ, một lần Vương Y Bối bắt gặp Lộ Ôn Diên tự mình lái xe,
đến một đầu ngõ nhỏ thì mất hút. Sau khi tan ca, Giang Ỷ Phi cũng đi về
phía con ngõ đó.
Một người đàn ông thành đạt có thể dễ dàng để
cho người phụ nữ của mình đi nơi khác làm việc, hơn nữa không hề quấy
rầy mà còn tự mình lái xe đến đón, cẩn thận không để người khác phát
hiện, rõ ràng là anh ta rất quan tâm tới người con gái đó.
Điều này chứng tỏ, cô gái kia chính là điểm yếu của Lộ Ôn Diên.
Vương Y Bối đứng trong thang máy, cười chua chát. Một tình yêu cảm động như
vậy mà cô cũng nỡ lợi dụng để đạt được lợ ích của bản thân ư?
Chỉ cần có cơ hội, cô đều sẵn sàng. Con người của cô quả nhiên rất đáng
ghét, dù đã đạt được mục đích mà vần dằn vặt bản thân. Không phải là vì
cô áy náy với người khác, mà là cô tự căm gh