XtGem Forum catalog
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324785

Bình chọn: 10.00/10/478 lượt.

hân không hề nhu nhược, lúc

cần phản kháng thì nhất định phải phản kháng.

Vương Y Bối đi tới

Hoàn Quang. Đúng như dự liệu, cô được thư ký tiếp. Y Bối mỉm cười thân

thiện: “Mong cô báo với giám đốc Lộ, tôi thật sự có chuyện quan trọng”.

Đối phương gọi một cuộc điện thoại, sau đó áy náy nhìn cô ám chỉ rõ câu trả lời, Lộ Ôn Diên không muốn gặp cô, đồng thời cô cũng không cần chờ.

“Không sao, tôi có thể đợi được đến lúc giám đốc Lộ hết bận.” Vương Y Bối ngồi xuống sofa bên cạnh, không bận tâm tới ánh mắt nhòm ngó của người khác.

Cô mang bản kế hoạch ra xem kỹ lại một lần. Chợt cô cảm thấy có điều gì

thật lạ, trước đây, cô ghét nhất là xem đi xem lại một thứ gì đó, nhất

là những thứ bản thân mình làm hoặc tham gia làm. Vậy mà, ngày hôm nay,

sở ghét đã biến thành thói quen.

Vương Y Bối ngồi đợi rất lâu, ngay cả cô thư ký kia cũng liên tục nhìn cô, nhịn không được đành mang một tách cà phê ra mời cô.

Vương Y Bối nói cảm ơn, không làm khó đối phương.

Trần Tử Hàn cầm tài liệu mang tới phòng của Lộ Ôn Diên. Anh dừng chân lại,

nhìn sang phía Y Bối đang ngồi lật giở tập giấy tờ trong tay. Anh đi tới bàn thư ký, hất cằm ra hiệu, cô thư ký hiểu ý liền kể lại sự việc.

Trần Tử Hàn siết chặt tập tài liệu trong tay. Từ bao giờ? Từ bao giờ cô ấy

lại trở nên nhẫn nại như vậy? Cô gái năm xưa muốn ăn cái gì cũng phải ăn bằng được, muốn có cái gì cũng phải có bằng được, không ngờ lại có ngày kiên trì ngồi đợi một chỗ, dù biết đối phương đã từ chối còn quyết

không đi.

Môi anh mím chặt thành một đường thẳng, lặng lẽ thở hắt ra một hơi, rồi tiếp tục đi về phòng Lộ Ôn Diên.

Trần Tử Hàn trình bày ngắn gọn ý kiến của mình về dự án để Lộ Ôn Diên quyết định. Nói xong, anh vẫn còn đứng yên chưa đi ngay.

Lộ Ôn Diên lấy làm lạ hỏi: “Còn việc gì nữa?”.

“Kế hoạch hợp tác trong dự án Lam Sơn…” Trần Tử Hàn nói nửa chừng, ánh mắt không rời khỏi Lộ Ôn Diên.

“Chẳng phải đã để cho giám đốc Lý phụ trách rồi sao? Chi tiết cụ thể đã bàn bạc với Quang Vũ xong xuôi rồi!”

Lộ Ôn Diên nhận thấy sắc mặt Trần Tử Hàn không có vẻ như thật sự quan tâm

tới dự án kia. Anh ta lập tức tủm tỉm cười: “Sao tự nhiên lại nổi lên vẻ thương hại như thế? Cậu cảm thấy tôi sẽ để mắt tới công ty Hoa Thịnh

sắp phá sản kia sao?”.

Thấy Trần Tử Hàn im lặng, Lộ Ôn Diên nói

tiếp: “Không phải vì tên Hướng Vũ Hằng kia từng giở trò dùng mỹ nhân kế

khiến cậu động lòng rồi đấy chứ?”.

Biết rõ là Lộ Ôn Diên chỉ cố ý trêu để mình không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, nhưng anh vẫn không

nhịn được mà lên tiếng: “Đúng vậy! Anh có muốn ra ngoài kia xem chút

không? Xem xem có điểm gì khác lệnh tôn phu nhân không?”. Nói xong, Trần Tử Hàn bỏ đi, ra đến cửa, anh quay đầu lại: “Lộ Ôn Diên, người phụ nữ

của anh tốt nhất là đừng có phiền em đi đón nữa thì hơn!”.

Lộ Ôn Diên nhếch môi cười, nhìn theo Trần Tử Hàn. Thật hiếm có dịp thấy cậu ta lộ ra mặt tính cách này!

Vương Y Bối không gặp được Lộ Ôn Diên, nhưng cô không hề thất vọng, lúc quyết định tới đó cô đã biết trước Lộ Ôn Diên sẽ không chịu gặp cô. Mục đích

cô tới chỉ là muốn dùng hành động để chứng tỏ cho Lộ Ôn Diên biết cô đã

tới Hoàn Quang. Trong lòng cô hiểu rõ, Lộ Ôn Diên vốn không thèm để một

công ty nhỏ như Hoa Thịnh lọt vào tầm mắt.

Thế nhưng, Vương Y Bối thật sự không ngờ rằng, lúc cô chuẩn bị ra về thì bên cạnh cô lại xuất

hiện bóng dáng Trần Tử Hàn. Vừa trông thấy anh, cô lập tức từ bỏ ý định

xoa bóp đôi chân tê mỏi của mình.

Hiện tại cho dù có bao nhiêu

khó chịu cô cũng không muốn để lộ cho anh thấy. Cô muốn có thể mạnh mẽ,

quật cường mà xuất hiện trước mặt anh. Ngay cả giờ phút lúng túng này

cũng phải lưu lại cho anh hình ảnh đẹp đẽ của cô chứ không phải là bộ

dạng cùng quẫn.

Tập đi tập lại quả nhiên là không uổng công. Hiện tại chí ít thì cô cũng không căng thẳng đến mức phải khinh bỉ chính

mình. Cách gặp mặt này còn tồi tệ hơn cả lần gặp nhau ở đám cưới của

Lương Nguyệt. Ngày hôm ấy có bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu lời nói ý vị

sâu xa để giúp cô nhìn ra chỗ khác, còn hôm nay, cô chỉ có thể nhìn anh, muốn tránh cũng không được.

Vương Y Bối nắm chặt tập tài liệu trong tay, ít nhất làm vậy cũng giúp cô có thêm chút dũng cảm.

Anh vẫn nổi bật như xưa!

Khi cô đứng ở vị trí người ngoài cuộc nhìn anh, cũng phải thừa nhận rằng,

anh ăn mặc rất đơn giản nhưng lại toát lên một thứ khí chất không giống

người bình thường.

Dù là quá khứ hay hiện tại, sự khó chịu trong

lòng cô vẫn chưa hề tiêu tan, nhưng ít ra thì cô cũng không lựa chọn

cách chạy trốn, mà sẽ cố gắng cười thật tươi.

Trần Tử Hàn đi tới bên cạnh cô, sắc mặt không lộ rõ vui buồn. Anh lấy di động ra nhìn giờ: “Cùng đi ăn cơm được không?”.

Cũng may, anh không nói: “Em vẫn khoẻ chứ” hay “Gần đây thế nào?”. Những câu hỏi ấy tuy bình thường nhưng sẽ khiến cô khó xử, cô sợ nhất là một ngày nào đó, giữa họ không còn gì để nói với nhau, thậm chí không bằng cả

những người xa lạ.

Tan tầm rồi mà cô vẫn đợi ở đây, chắc chắn là

còn chưa ăn cơm. Từ khi nào anh lại thích làm khó cô như vậy? Nếu như cô từ chối, anh sẽ cho rằng cô đang trốn trá