
đầu bếp kiểu em thích”.
Y Bối ngẩng đầu lên: “Em rất thích”.
Nhà hàng yên tĩnh này thích hợp làm địa điểm hẹn hò cho các cặp tình nhân,
vừa nói chuyện thân mật, vừa có thể nhìn đối phương. Trên bàn ăn còn bày một bó hoa hồng tươi cắm trong lọ pha lê tinh xảo. Trang trí giản đơn
nhưng lại làm tăng thêm vẻ tao nhã. Chỉ có điều, dù có tao nhã đến mức
nào cũng không bù lại được sự bất mãn trong lòng cô.
“Thế thì tốt rồi, anh còn tưởng em không thích”. Biết rõ cô đang cố gắng đè nén nỗi
bực tức trong lòng, Trần Tử Hàn vẫn muốn đổ thêm dầu vào lửa. Cô muốn
bình tĩnh đối phó nhưng anh sẽ không để cô như ý.
Có một vài thói quen, cho dù được che giấu bởi vẻ ngoài bình thản nhưng thật ra vẫn cứ lộ ra ngoài.
“Anh lo lắng quá rồi!” Y Bối từng phải đối mặt với những vụ làm ăn khó nhằn, mỗi lần cô đều tự nhủ với bản thân, đây là công việc, nhất định phải
chịu đựng. Khi bên cạnh mình không có một người đàn ông làm chỗ dựa, thì cô lại càng phải tự nỗ lực, chẳng thể trách được ai.
Trần Tử Hàn chỉ qua quýt nói mấy câu nhưng lại khiến những thứ cô đã cố chịu đựng rất lâu dễ dàng lộ ra ngoài.
Là vì anh quá tài giỏi hay là bản thân cô quá vô dụng?
Anh ấy rõ ràng biết cô không thích ăn đồ Tây mà vẫn đưa cô tới, là vì anh
đã quên mất sở thích của cô ư? Hay là xưa nay anh vốn chẳng để tâm?
Chỉ có chút chuyện cỏn con ấy thôi cũng khiến cô phải suy nghĩ. Cô không
kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh, sắc mặt không rõ cảm xúc.
“Lần trước có gặp qua giám đốc Hướng, anh ta có nhắc tới em, nói em là cánh tay đắc lực.”
“Giám đốc quá đề cao em thôi.” Chất lỏng chảy ra trong đĩa thức ăn khiến Y
Bối liên tưởng tới máu trên người con bò, cô mím môi, ép mình bỏ đi ý
nghĩ đó.
“Thế ý em là con mắt giám đốc Hướng không tốt sao?” Trần Tử Hàn cố ý làm như hiểu lầm. Anh đã ăn xong, ung dung ngồi nhìn cô.
Trong đầu Vương Y Bối nổi lên vô số suy nghĩ: “Chắc là vậy!”. Cô vốn muốn nói một, hai câu phản bác, nhưng nụ cười kia của anh giống như đang chờ đợi sự phản bác ấy của cô, để rồi tiếp tục nói ra những lời khiến cô khó
chịu. Cô không muốn để anh được như ý, nên thẳng thừng kết thúc vấn đề
này ở đây thôi.
“Môi trường làm việc ở Hoa Thịnh quả nhiên rất tốt.” Anh gõ gõ ngón tay xuống bàn.
“Lấy gì mà chắc chắn như vậy?”
“Ít nhất thì nó cũng có thể khiến một người có tâm trạng hay buồn bực trở
nên trầm mặc, bình thản. Kiểu người điềm đạm như vậy không phải công ty
bình thường nào cũng có được.” Ánh mắt anh nhìn cô rất dịu dàng.
Thế nhưng cô lại nhìn ra trong đó thứ khiến cô vô cùng khó chịu. Vì sao lại đồng ý đi ăn với anh ấy chứ? Dù bị coi là trốn tránh cũng còn tốt hơn
là tình huống bây giờ.
“Em no rồi, chúng ta về thôi!” Cô nhẹ thở hắt ra.
Trần Tử Hàn đảo mắt qua miếng thịt bò cô chưa ăn hết: “Em bỏ phí miếng thịt bò rất hợp khẩu vị kia à?”.
Vương Y Bối im lặng một chút, sau đó quay đầu nhìn bồi bàn đang đứng bên kia
chờ phục vụ khách: “Không ăn hết có bị phạt tiền không? Phạt bao
nhiêu?”.
Bồi bàn tròn mắt nhìn cô. Trần Tử Hàn chậm rãi đứng dậy, cười với cô nhân viên kia: “Cô ấy thấy cô đáng yêu nên nói đùa thôi!”.
Nói xong, anh đi thanh toán.
Tâm trạng của Vương Y Bối bị anh phá hỏng hoàn toàn.
“Cảm ơn anh đưa em về!” Xuống xe, Vương Y Bối vẫn duy trì nụ cười như lúc đầu.
“Em trở nên khách sáo quá rồi!” Nói xong, Trần Tử Hàn lái xe rời đi ngay lập tức.
Y Bối đứng yên, không chịu thừa nhận rằng, dù bản thân rất khó chịu nhưng cô không thể đưa anh vào danh sách đen. Cô không nên nghĩ về những điều tốt đẹp trong quá khứ mà lẽ ra nên nghĩ về những khuyết điểm, những
chuyện làm cô bực bội mới đúng! Như vậy cô mới biết thấy thực ra anh rất đáng ghét.
Chẳng hạn như, mỗi lần cô không chịu đọc sách đều bị
anh cốc đầu, mỗi lần cô muốn hưởng ứng trò náo nhiệt nào đó đều bị anh
kéo lại, mỗi lần cô không chịu ăn cơm đều bị anh phớt lờ, mỗi lần cô say mê đọc tiểu thuyết điều bị anh tịch thu điện thoại… Những chuyện vụn
vặt ấy cứ xuất hiện luẩn quẩn trong đầu cô, nhưng cô nhận ra, cô thật sự không nhớ nổi một khuyết điểm nào của anh.
Nếu anh có khuyết điểm, thì đó có lẽ là: Anh không cần cô nữa!
Tâm trạng Vương Y Bối hoàn toàn bị chính cô đẩy vào tình cảnh hoạ vô đơn
chí. Cô quay đầu đi về phía căn hộ, trông thấy cái cây nhỏ ven đường,
không nhịn được chạy tới liên tục đá chân vào thân cây. Nhìn lá cây xanh tươi rơi xuống, trong lòng cô lại cảm thấy sảng khoái. Cô dừng chân lại rồi mà cái cây nhỏ vẫn còn không ngừng rung.
Vương Y Bối thở hổn hển, nhìn thân cây bằng ánh mắt hổ thẹn: “Xin lỗi nhé, hôm nay chị không vui, cưng lượng thứ cho chị nhé!”.
Một chiếc lá rơi xuống đầu cô, cô giơ tay lên cầm lấy: “Hoá ra cưng cũng nhỏ mọn như thế!”.
Ở một vị trí gần đấy, Trần Tử Hàn thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt, nụ cười thấp thoáng cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt.
Rất
nhiều lúc, chúng ta đều hay nói một người nào đó đã thay đổi, nhưng chỉ
những ai hiểu rõ người ấy mới biết, dù người ấy thay đổi đi chăng nữa
nhưng vẫn còn một điểm bất biến, chỉ là chúng ta có muốn tìm ra nó hay
không mà thôi.
Ngày hôm sau,