
ưa thấy xuất hiện.
Nửa tiếng trôi qua, không thấy bóng dáng Trần Tử Hàn đâu, Lục Dĩnh không
bận tâm đến những điều khác nữa, vội vã lao vào màn mưa. Ông lão đằng
sau lớn tiếng nói gì cô cũng không nghe rõ. Cô cứ thế chạy dọc con
đường, thầm nghĩ nhất định sẽ thấy được anh.
Mặt đường lầy lội,
nhiều vũng nước đọng. Lục Dĩnh lật đật mà chạy, quần áo dính đầy bùn
đất, thế nhưng cô không hề thấy lạnh, chỉ cảm thấy nước mắt liên tục
trào ra. Cô không muốn anh gặp chuyện không may, anh nhất định không
được xảy ra chuyện.
Trên mặt đường chỉ có những dòng nước mưa
không ngừng chảy, Lục Dĩnh không nhìn rõ nơi nào có vết bánh xe. Cô đành không ngừng hét lớn: “Trần Tử Hàn!” hét mãi, cho tới khi giọng cô khàn
đặc.
Cô không hề biết rằng mình đã đi rất xa, đến một đoạn đường, cô trông thấy bên rìa có một chỗ thụt sâu khá lớn, giống như có vật gì
lộn nhào xuống dưới. Nếu không phải vật to thì chắc chắn cô đã không
phát hiện ra. Lục Dĩnh dừng chân, đi tới gần quan sát, nhưng nhìn không
rõ lắm vì mưa và hơi nước dày đặc.
Cô đưa tay lên lau nước trên
mặt, không kịp suy nghĩ mà đi thẳng xuống phía dưới. Mặt đất quá trơn,
cô bị trượt một đoạn khá dài, khó khan lắm mới đứng dậy được. Không quan tâm mình có bị thương hay không, ánh mắt cô lập tức bị chiếc xe gần đó
thu hút, các bộ phận lỏng lẽo rời rạc chẳng khác nào một đống sắt vụn.
Đây chính là chiếc xe lúc sáng Trần Tử Hàn lái đi. Lục Dĩnh liều lĩnh chạy
vọt tới, nhưng trong xe không có ai. Cô liên tục hét tên anh, rốt cuộc
cũng thấy anh dưới một thân cây. Cô vội lao tới ôm lấy anh. Cô lo lắng
cho anh, sợ anh gặp chuyện, giờ phút này tìm được anh rồi lại khiến cô
càng muốn khóc.
Sắc mặt Trần Tử Hàn trắng bệch, môi tím tái, lời trấn tĩnh cô cũng không nói ra được. “Quay về… tìm người tới giúp…”.
Lục Dĩnh một mực lắc đầu.
Trần Tử Hàn nói cũng khó khăn. Anh không ngờ cơn bão này lại lớn như vậy.
Lúc trên đường lái xe, anh cũng vô cùng sợ hãi. Gió quá mạnh khiến xe
không còn giữ được hướng chạy thăng bằng. Anh cuống quýt, chạy xe nhanh
hơn, muốn mau chóng về tới nơi. Không ngờ, đường quá trơn, xe mất phanh, cả người cả xe đều lao xuống dưới.
Biết ở trong xe sẽ gặp nguy
hiểm, Trần Tử Hàn liều mạng nhảy ra ngoài, nhưng sức lực đã cạn kiệt, cơ thể rã rời, không biết đã bị thương ở đâu.
Lục Dĩnh không khóc nữa, cô lau nước mắt: “Em sẽ không bỏ lại anh ở đây, tuyệt đối không!”.
Anh có thể cảm nhận được, cô đang gắng sức nâng tấm lưng của anh dậy. Anh
nói cô đừng để hao tổn sức lực như vậy nhưng cô nhất quyết không nghe.
Trần Tử Hàn cảm thấy đầu óc váng vất, có lẽ đã phát sốt, đại não anh
cũng không còn tỉnh táo nữa. Nhưng anh chợt muốn khóc, rất muốn… Đã lâu
lắm rồi anh không có kích động muốn rơi nước mắt như thế. Anh nghĩ tới Y Bối, nếu giờ phút này cô đang ở bên cạnh anh, có lẽ cô chỉ biết bám lấy tay anh nói: Làm sao bây giờ, chúng ta phải làm gì bây giờ…
Hóa
ra, anh vẫn có lòng tham. Anh biến mình thành nơi che mưa chắn gió cho
cô bao nhiêu năm nay, nhưng tận sâu đáy lòng, anh vẫn muốn có một nơi để trú thân khi giông bão.
Thấy Lục Dĩnh cõng Trần Tử Hàn trở lại,
tất cả mọi người đều kinh ngạc. Hai người họ toàn thân đầy bùn đất, Lục
Dĩnh ngất vì kiệt sức.
Trần Tử Hàn tỉnh lại đã thấy mình nằm
trong bệnh viện. Chuyện xảy ra hôm đó anh đã được nghe đồng nghiệp kể
lại, thậm chí họ còn không ngừng ao ước nhìn anh: “Nếu có một cô gái đối xử với tôi như thế, đời này nhất định tôi phải cưới bằng được cô ấy”.
Một cô gái nhỏ bé như thế lại có thể một mình cõng anh trở về, việc đó
cần biết bao nghị lực, sợ rằng một người đàn ông cũng chưa chắc đã làm
được.
Vừa tỉnh lại, Lục Dĩnh đã lập tức hỏi thăm tình hình của Trần Tử Hàn, biết anh đã ổn, cô mới yên tâm.
Thời gian Trần Tử Hàn nằm viện, Lục Dĩnh thường xuyên túc trực bên cạnh chăm sóc anh, không ngại vất vả, chỉ sợ anh một mình buồn chán nên cô ở lại
chuyện trò cùng anh. Nhưng cô không hề nhắc tới chuyện cô đã đưa anh về
như thế nào, cô không muốn anh cảm thấy mắc nợ cô.
Tuy nhiên, cô không nói, không có nghĩa là Trần Tử Hàn không biết.
“Vì sao tốt với tôi như vậy?”
Tâm tư của Lục Dĩnh, không phải anh không biết. Từ lúc vào công ty, cô đã
tỏ rõ cô có tình cảm đặc biệt với anh. Anh cảm thấy, một đại tiểu thư
như cô chưa bao giờ chịu qua khổ cực, chỉ cần anh hờ hững, cô tự khắc sẽ biết khó mà lui, chẳng mấy chốc sẽ hết hứng thú với anh. Lần trước cô
cố tình gài bẫy anh, anh thật sự tức giận, nhưng hành động ấy của cô,
anh có thể hiểu được, nên không để bụng nữa.
Còn hiện tại, anh chợt cảm thấy bản thân đã quá coi thường tình cảm của cô.
“Anh biết mà!” Lục Dĩnh kiên định nhìn anh: “Em muốn trở thành người yêu của anh”.
Một người đàn ông có thể dễ dàng từ chối tình yêu của người khác, chỉ cần
không thèm để ý tới là được. Thế nhưng anh đã mắc nợ cô như vậy, không
có cách nào bắt bản thân thờ ở với cô được. Hơn nữa, anh không ghét Lục
Dĩnh, cũng không muốn tiếp tục dây dưa không rõ ràng với Y Bối nữa. Thật sự rất mệt… Chi bằng, cho mỗi người một cơ hội bắt đầu cuộc sống mới.
T