XtGem Forum catalog
Đừng Vội Nói Lời Yêu

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324265

Bình chọn: 10.00/10/426 lượt.

nhau.”

Tô Lạc đương nhiên biết câu này có ý cảnh cáo. Thẩm Doanh làm tất cả

cũng chỉ nhằm mục đích khiến cô biến mất khỏi thế giới của Tiêu Kiến

Thành mà thôi. Nếu đã vậy thì không cần tiếp tục thảo luận chuyện này,

cô mỉm cười.

“Cảm ơn cô!”

Thẩm Doanh hài lòng ra về.

Một lúc sau, bà Nhạc đi vào, nhìn thấy con gái, bà rất ngạc nhiên. “Tiểu Lạc đã đỡ chưa mà về nhà rồi?”

“Vẫn chưa ạ, nhưng bác sĩ nói con có thể về nhà an đưỡng.”

“Nơi đó điều kiện tốt hơn ở nhà nhiều. Sao thế, cậu Tiêu Tổng mặc kệ cô à?”

“Anh ta thì liên quan gì?”

“Chẳng phải hai đứa đang yêu nhau hay sao?”

“Ai nói với mẹ thế”

“Tiểu Kiệt. Nhưng tôi cũng bảo nó, người có tiền không đáng tin cậy, có phải cậu ta vẫn chưa ly hôn với vợ hay không?”

Tô Lạc lập túc cất cao giọng: “Mẹ, mẹ nghĩ con là loại người nào?”

“Được rồi, không nói nữa. Bây giờ tôi cũng chẳng có thời gian bận tâm đến cô, Tiểu Kiệt vẫn chưa được thả ra kia kìa.”

“Làm thế nào bây giờ? Thật sự phải bồi thường nhiều tiền như vậy sao ạ?”

“Đúng thế Chuyện này là lỗi của bố cô. Tôi đã nói với ông ta rồi, ông ta phải tìm cách gom tiền, bằng không tôi sẽ không tha cho ông ta.” Bà

vừa dứt lời, ông Tô liền xuất hiện, tay xách túi nilon màu đen.

Bà Nhạc liếc chồng cũ. “Ông đã gom đủ chưa?

Ông Tô dè dặt đáp: “Ở đây có tất cả sáu mươi lăm ngàn.”

Bà Nhạc chau mày. “Sao chỉ có sáu mươi lăm ngàn? Chẳng phải ông có

nhiều tiền lắm sao? Ông nuôi đàn bà ở khắp nơi, lúc cần kíp tìm bọn họ

hỏi vay ít tiền không được à?”

“Tôi từng này tuổi rồi, làm gì có đàn bà? Tiền khám bệnh cũng chẳng có nữa là…”

“Ông tưởng tôi không biết sao? Tháng trước, ông chẳng ngủ với người phụ nữ họ Châu còn gì?”

“Thật sự không có chuyện đó… Chỉ là cùng bà ấy khiêu vũ, rèn luyện sức khỏe mà thôi.”

Biết bố mẹ lại bắt đầu “khấu chiến”, Tô Lạc vội ngắt lời: “Con còn hơn hai mươi ngàn trong tài khoản ngân hàng.”

“Cộng vào vẫn không đủ.” Bà Nhạc cất cao giọng.

“Bình thường, chẳng phải mẹ cũng tiết kiệm hay sao?” Tô Lạc hỏi mẹ.

“Tôi làm gì còn tiền. Lần trước, Tiểu Kiệt nói muốn hùn vốn làm ăn

với người khác nên tôi đã đưa số tiết kiệm một trăm mấy chục ngàn cho

nó. Gần đây vì vụ di dời, bọn họ không cho bán quán, tôi chẳng có một xu nào cả.”

“Sao mẹ có thể đưa hết tiền cho Tiểu Kiệt? Nó có bao giờ làm chuyện đứng đắn đâu.” Tô Lạc nhíu mày.

Tiểu Kiệt nói muốn nhận thầu công trình. Tôi nghĩ nhà mình sắp di

dời, sẽ nhanh chóng được nhận một khoản đền bù nên mới đưa cho nó, ai

ngờ hai ngày trước, đơn vị giải phóng mặt bằng đồng ý khoản bồi thường,

hôm nay lại nói lãnh đạo không phê chuẩn, tôi… tôi thật sự không có

tiền.” Bà Nhạc sốt ruột, viền mắt ngân ngấn nước.

Nói đến đây, bà lại nổi nóng với chồng cũ, giơ tay đánh ông. “Đều là

lỗi của ông! Con trai gây sự, ông nhẫn nhịn một chút không được à? Tại

sao lại đánh trả nó? Tại sao lại để nó đập vỡ đồ của người ta?”

Ông Tô đứng im để vợ cũ trách mắng, ấm ức giải thích: “Tôi không đánh trả, tôi chỉ né tránh thôi. Tiểu Kiệt dùng ghế phang vào bàn điều khiển hệ thống của người ta.”

“Ông hãy đi cầu xin ông chủ của ông ấy. Chút chuyện cỏn con này cũng không làm được, ông còn sống làm gì hả?”

“Tôi cầu xin rồi, ông chủ rất tức giận, chẳng những không nhận lời

còn đuổi việc tôi, nói tôi không thích hợp làm công việc này.”

“Loại ông chủ gì mà vô nhân đạo thế, tôi phải đi nói lý lẽ với ông ta mới được.”

“Vô dụng thôi, chúng ta vốn đuối lý mà.”

Nghe cuộc đối thoại của bô mẹ, Tô Lạc thở dài. Nghèo khó khiến con

người từ trên xuống dưới toàn là tử huyệt, một biến cố nhỏ cũng trở

thành đòn chí mạng. Con người chỉ còn cách hoặc là chịu thua, hoặc là

nghiến răng nhẫn nhịn. Cô không còn cách nào khác ngoài cố gắng chịu

đựng.

May mà đúng lúc này, Mỹ Huệ đột nhiên xuất hiện ở cửa.

“Cô đến đây làm gì?” Bà Nhạc đứng dậy, chuẩn bị đuổi cô gái đi.

Mỹ Huệ giơ một tấm thẻ ngân hàng. “Cháu nghe nói Tiểu Kiệt bị bắt,

phải bồi thường mới được thả. Ở đây có một trăm ngàn, mọi người cứ dùng

trưóc đi ạ!”

Bà Nhạc ngẩn người. “Chúng tôi… sao có thể dùng tiền của cô?”

Mỹ Huệ nhét tấm thẻ vào tay bà. “Chỉ cần mọi người không chê tiền của cháu bẩn là được.”

Bà Nhạc do dự. “Chúng tôi không cần nhiều như vậy…”

“Vậy bác cần bao nhiêu cứ rút bấy nhiêu, mật mã là sinh nhật của Tiểu Kiệt.

“Nói xong, Mỹ Huệ quay người rồi đi Bà Nhạc vội kéo cô lại. “Khoan đã, hãy ở lại đây ăn bữa cơm với chúng Tôi.”

Buối tối, Tô Lạc nằm nghỉ trên giường. Bà Nhạc ở ngoài phòng khách

cất cao giọng hỏi cô: “Tiểu Lạc, cô không ăn thật sao? Hay là uống chút

canh nhé!”

“Không cần đâu ạ, con không đói.” Tô Lạc đáp. Cô dõi mắt ra phòng

khách nhỏ ở bên ngoài. Bố mẹ cô và Mỹ Huệ đang lặng lẽ ăn cơm, đây là

cảnh tượng bao nhiêu năm qua, cô chưa từng gặp.

Trên bếp là ấm thuốc bắc mà mẹ sắc cho cô, mùi thuốc thơm nồng lan

tỏa khắp không gian. Tô Lạc chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cô lại

mơ thấy mình quay về lối đi đầy bùn đất ở trên ngọn núi đó. Cô suýt

trượt ngã, lập tức giơ tay túm cây cỏ bên cạnh, có người đỡ cô, cô quay

đầu nhưng vì sương mù dày đặc nên không nhìn rõ gương mặ