
ệc này đột nhiên biến mất,
ông không dám nghĩ Lăng Chu sẽ biến thành cái dạng gì, dù sao Lăng Chu
cũng là con của ông, ông không muốn phá hủy anh.
Lăng Thủ Chính
nhanh chóng tỉnh táo lại, đi tới đưa tay thử kéo anh:"Con đã trở lại, mẹ con đang ở thời kỳ mãn kinh, cảm xúc không ổn định, đừng nghe mẹ con
nói hưu nói vượn." Lăng Chu bị cha anh kéo đến ngồi xuống bên sofa.
Ánh mắt Lăng Thủ Chính quét qua vợ rất sắc, thần trí Chu Đại Lam cũng trở
về, biết việc này để cho con biết thì không tốt, nhưng giọng điệu này
thật sự có chút nuốt không trôi.
Lăng Chu ngơ ngác ngồi ở trên
ghế sa lon nghĩ thật lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng cha: "Cha, cha
nói sự thật với con đi, chuyện của chú Sở năm đó, không có quan hệ có
với cha đúng hay không?" Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý
đôn.
Đối mặt với ánh mắt của con trai, Lăng Thủ Chính gần như có
chút không chống đỡ được, ánh mắt lóe lóe nói: "Đều đã qua sáu năm rồi,
hiện tại truy cứu những việc này có ý nghĩa sao?"
"Có." Lăng Chu nói như đinh chém sắt: "Cha, con muốn cha nói một câu, cha nói cho con
biết, chuyện của chú Sở năm đó không liên quan tới cha đi." Giọng nói
Lăng Chu gần như có chút khẩn cầu.
Sắc mặt Lăng Thủ Chính có chút tối tăm, Chu Đại Lam mở miệng nói: " Hôm nay đứa bé này sao vậy, chuyện đã qua rồi, còn nói làm cái gì nữa? Mới vừa rồi đều là mẹ nói bậy, con
đừng tin là thật." "Nói bậy sao?" Lăng Chu thì thào
nói: "So với hai người con còn hi vọng những việc kia đều là nói bậy,
nếu như là thật,con thật sự thấy hổ thẹn thay hai người, con còn lấy làm hổ thẹn với chính mình nữa, còn nữa, cha, chuyện này con sẽ đi điều tra rõ ràng."
"Con điều tra rõ sao?" Giọng nói của Chu Đại Lam quát
lên rất bén nhọn: "Có phải con quên ai mới là cha con hay không, thật sự điều tra ra cái gì, có phải còn muốn vì đại nghĩa diệt thân hay không,
tự tay đưa cha con vào nhà tù, vì tiểu tiện nhân Sở Dĩnh này, ngay cả
cha mẹ con cũng không cần có phải hay không"
Sắc mặt trắng bệch
Lăng Chu trong nháy mắt, trắng bệch gần như không có một tia sắc người:
"Nói như vậy là sự thật, chuyện của chú Sở, thật sự là do cha làm đúng
không? Tại sao? Vì danh lợi? Vì địa vị? Vì những thứ này mà có thể mất
hết nhân tính hãm hại bạn bè như thế sao, cha, lúc cha làm những chuyện này, chẳng lẽ không sợ thiên lý rõ ràng, chẳng lẽ cũng không cảm thấy áy náy sao? Sáu năm này, buổi tối lúc cha ngủ, chẳng lẽ
cũng không gặp cơn ác mộng, không sợ chú Sở trở lại tìm cha, người quá
đáng sợ, cha căn bản không phải là người. . . . . ." Đứng lên lảo đảo
xông ra ngoài.
Chu Đại Lam cương quyết muốn đuổi theo, bị Lăng
Thủ Chính níu lại một phen: "Để cho nó đi đi, nếu quả thật là con nó đưa tôi vào tù, Lăng Thủ Chính tôi sẽ chấp nhận." Truyện chỉ post duy nhất
tại diễn đàn lê quý đôn.
Vào lúc này Chu Đại Lam cũng an tĩnh
lại, nhớ tới Trần Tư Yến, không khỏi hừ một tiếng nói: "Đều là tiện nhân Trần Tư Yến kia gây nên." Lăng Thủ Chính lạnh lùng nhìn bà chằm chằm:
"Không phải do bà cố tình gây sự, Lăng Chu cũng sẽ không biết những việc này, bà còn nói bà ta, bà biết cái gì, bà ngay cả cái rắm cũng không
tính, tôi sợ là người phía sau bà ta kia, nếu người này lật lại chuyện
nhiều năm trước, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy."
Chu Đại Lam
nói: "Không bỏ qua việc này, còn muốn như thế nào, thật sự chẳng lẽ muốn lật lại bản án thay Sở Cảnh Sơn? Tại sao nhà họ Lăng chúng ta phải sợ
hắn ta hay sao?" Lăng Thủ Chính thở dài: "Người bình thường tôi tự nhiên không phải sợ, nhưng chỉ sợ nhà họ Lăng cũng không chọc nổi người này. . . . ." "Ông nói là?" Lăng Thủ Chính nói: "Chu Tự Hàn."
Chu Đại
Lam nói: " Anh ta có chuyện gì ở nơi này sao?" Chợt nhớ tới những xì
căng đan kia liền nói: "Ông nói là Chu Tự Hàn vì Sở Dĩnh, sẽ cho lật lại bản án của Sở Cảnh Sơn, làm sao có thể?"
"Sao không thể nào, nếu như Chu Tự Hàn cưới Sở Dĩnh, Sở Dĩnh là con dâu nhà họ Chu, Sở Cảnh Sơn chính là cha vợ của anh ta, con rể lật lại bản án cho cha vợ, không
phải là chuyện nên làm sao?"
Chu Đại Lam cũng thật sự sợ, nhà họ
Chu có lực ảnh hưởng ở hai giới quân đội và chính trị, nhà họ Lăng thật
sự không thể sánh vai : "Vậy phải làm sao bây giờ?" Lăng Thủ Chính không lên tiếng, nhưng mà đây là suy đoán của ông, trước từ dự tính xấu nhất
thôi, lai lịch còn không rõ ràng lắm, cho dù thật sự
đi đến bước này, có lẽ còn có một đường sống, đó chính là Sở Dĩnh, dù
sao ông hiểu rõ tình cảm của Sở Dĩnh và Lăng Chu, lúc trước vì tương
lai của Lăng Chu, Sở Dĩnh cũng có thể nhịn đau mà chia tay, không liên
lụy tới anh, hôm nay cũng có thể vì Lăng Chu, để cho mình một đường sống hay không. . . . . . Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Mấy ngày nay Sở Dĩnh trôi qua rất thuận lợi, nói ra chuyện tương lai với
Chu Tự Hàn, thì một tia áp lực cuối cùng cũng bị mất, Chu Tự Hàn nói
thích cô, cô đối với Chu Tự Hàn là gì đây? Chưa nói tới thích, nhưng dần dần cũng bắt đầu không chán ghét, ít nhất không đối chọi,
ghê tởm giống như khi vừa bắt đầu như vậy, cảm thấy
người đàn ông này không đúng t