
ầu lại, quan sát anh một lát, thử
hỏi: "Lăng Chu, rốt cuộc thì sao, đã xảy ra chuyện gì sao?" Lăng Chu
ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô mấy giây, chợt quay đầu đi: "Không có
gì, Dĩnh Nhi rất xin lỗi, hôm nay trong lòng anh rất loạn, về sau. . . . . ." Lăng Chu còn chưa nói hết lời, đi kèm một hồi
tiếng còi bén nhọn thật dài, tiếp theo đó là đông một cái, xe bị cái gì
đó va vào một phát, đi thẳng về phía trước vài mét, cũng may trước mặt
không có xe. Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Hai người cùng quay đầu lại, Sở Dĩnh không khỏi xoa xoa huyệt thái dương,
nghi ngờ có phải trên người mình gắn thiết bị định vị hay không, sao Chu Tự Hàn luôn có thể tìm được cô, hơn nữa hành vi của người đàn ông này
bây giờ, tính toán chuyện gì, vì lửa đố kị nên muốn đụng chết Lăng Chu,
nhân tiện giải quyết luôn cả mình sao, vẫn là vì phát hỏa.
Sở
Dĩnh vừa mới đẩy cửa xe ra, Chu Tự Hàn đã hung hăng từ phía sau đi tới,
căn bản không để ý đến cô, trực tiếp đi vòng qua bên kia mở cửa xe, đưa
tay bắt được cổ áo Lăng Chu liền lôi đi ra ngoài, giơ tay lên đấm một
quyền.
Một quyền này đánh cho vừa ngoan vừa nặng, người Lăng Chu
lảo đảo bị anh đánh ngã, không đợi anh ta đứng lên, Chu Tự Hàn đi lên đá một cước, Sở Dĩnh vừa nhìn thấy tư thế anh giận dữ thế, thật sự có thể
đánh chết Lăng Chu, Lăng Chu cũng không phải là Triệu Quân, hơn nữa đây
là hiểu lầm có được hay không?
Sở Dĩnh vội vàng xông tới cản anh: "Chu Tự Hàn, anh nổi điên làm gì, hãy nghe em nói, nghe em giải thích. . . . . ." "Nghe em giải thích cái rắm. . . . . ." Trên mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng hiện đầy tức giận, trong mắt bị lửa đố kị đốt
màu đỏ bừng, lúc này mới qua vài ngày yên ổn hả? Mẹ nó Lăng Chu này lại
dám đụng tới bảo bối nhà anh, hơn nữa, bảo bối nhà anh dám giấu anh ở
cùng người đàn ông chết tiệt này, thật sự coi Chu Tự Hàn anh là rùa rụt
đầu rồi.
Thật sự không phải là Chu Tự Hàn phái người theo dõi Sở
Dĩnh, là hôm nay thỉnh thoảng nghe thấy mấy người phụ nữ trong phòng thư kí nói vừa tan tầm cô ta và bạn trai muốn đi xem phim gì gì đó. Truyện
chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Chu Tự Hàn trở lại phòng làm việc, liền bắt đầu suy nghĩ dường như anh và bảo bối nhà anh
còn chưa xem phim chung, trừ lễ chiếu mở màn của Thanh Liên ra, vậy căn
bản không tính là có.
Chu Tự Hàn cũng không nhớ rõ lần cuối mình
xem phim là lúc nào rồi, 15 hay là 16 tuổi, trên căn bản, từ sau trung
học cơ sở anh liền mất đi hứng thú đối với loại hoạt động ngây thơ vô ý
nghĩa này, có chút thời gian rảnh, không bằng trực
tiếp thuê phòng, càng sảng khoái hơn, nhưng bỗng nhiên bây giờ anh lại
nảy ra ý nghĩ này rồi, tưởng tượng một chút, anh và bảo bối nhà anh cùng nhau ngồi ở trong rạp chiếu phim tối đen, anh ôm cô, cầm thức uống và
bỏng ngô cho cô, mặc dù có chút ngu quá chừng, nhưng dường như rất mê
người.
Nghĩ vừa đúng lúc hôm nay là Chủ nhật, không bằng hẹn bảo
bối nhà anh từ trong nhà ra ngoài xem phim một chút, sau đó đi hóng gió bên ngoài, giống như một đôi nam nữ bình thường nhất
hẹn hò như vậy, hình như hai người bọn họ còn chưa từng hẹn hò qua.
Chu Tự Hàn càng nghĩ càng hưng phấn, thậm chí có chút không thể chờ đợi,
cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại về nhà, là dì giúp việc nhận,
bà nói Sở Dĩnh đã trở về nhà mẹ của cô. Truyện chỉ post duy nhất tại
diễn đàn lê quý đôn.
Chu Tự Hàn cúi đầu nhìn qua đồng hồ, định
hôm nay về sớm một chút, trực tiếp qua đón bảo bối, ăn cơm tối ở bên
ngoài, xem phim, sau đó đi hóng gió.
Chu Tự Hàn lập kế hoạch tốt, xe dừng ở bên ngoài khu chung cư nhà mẹ Sở Dĩnh, còn chưa kịp gọi điện
thoại đâu, đã nhìn thấy chiếc xe dừng đằng trước sao nhìn nhìn quen mắt
như vậy, xem biển số một chút, nhìn lại bóng dáng mơ hồ bên trong, lông
tơ cả người cũng nổi lên trong nháy mắt, không hề nghĩ ngợi, đạp cần ga
đụng tới, vào lúc này Sở Dĩnh còn dám ngăn anh, dưới mắt anh còn dám che chở người đàn ông khác rất rõ ràng như vậy.
Chu Tự Hàn giận dữ,
sắc mặt cũng có chút vặn vẹo: "Con mẹ nó em nhanh tránh ra cho anh, hôm
nay không phế anh ta, anh liền không phải đàn ông." Anh dùng lực đẩy Sở
Dĩnh ra, lửa giận công tâm, làm sao khống chế sức mạnh, Sở Dĩnh bị anh đẩy ra ngoài một cái, té thật xa, đầu
đụng vào trên đường vòng hình răng cưa, lập tức cảm thấy một hồi đau
nhói trên cái trán, giống như có thứ gì chảy xuống, Sở Dĩnh sờ sờ đầy
máu.
Bên Chu Tự Hàn kia, Lăng Chu đã đứng lên, cũng bắt đầu đánh
trả rồi, hai người đấu ở chung một chỗ, giống hai con thú, hiển nhiên
Lăng Chu không phải đối thủ của Chu Tự Hàn, mấy cái liền bị Chu Tự Hàn
đè xuống đất, Chu Tự Hàn đánh một quyền lại một quyền, vung tới dựa theo mặt Lăng Chu, lỗ mũi, trong miệng Lăng Chu đều là bọt máu, nhìn qua
tương đối đáng sợ.
Nhưng mà Chu Tự Hàn một chút ý tứ dừng tay
cũng không có, đánh đỏ ngầu cả mắt, tiếp tục như vậy, thật sự anh có thể đánh chết Lăng Chu , Sở Dĩnh giùng giằng, xông tới kéo cánh tay Chu Tự Hàn: "Chu Tự Hàn hãy nghe em nói, em thật sự không có
gì với anh ấy cả, nói đúng là nói mấy câu, thật đấy, th