
ất nhiều chuyện, ví dụ như phòng ốc, xe, cha mẹ của Trương
Phàn, giống như bà cô chuyên buôn chuyện vụn vặt, có lẽ phụ nữ đều là
như thế, tudinhhuongddlqd đều sẽ càu nhàu bởi vì chút phiền não này, cho dù rộng lượng thẳng thắn như Giai Giai, cũng không tránh được, nhưng
đây chính là cuộc sống chân thật nhất, chưa chắc đã không phải là một
niềm hạnh phúc.
Xe cô dâu chú rể rời đi, bọn họ đi tuần trăng mật cả đời khó quên, Sở Dĩnh đứng ở cửa khách sạn mà run cả người, ngày
này, mặc trang phục dâu phụ thật sự là có chút lạnh, vừa muốn đi vào,
liền nghe Lăng Chu ở sau lưng gọi cô lại: "Dĩnh Nhi, anh phải đi rồi,
chuyến bay cuối tuần này." Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý
đôn, những bản ở web khác đều là hàng ăn cắp.
Sở Dĩnh sững sờ,
hỏi một câu theo bản năng: "Đi chỗ nào, còn mẹ anh thì sao?" Lăng Chu
gần như tham lam mà ngắm nhìn cô rồi chua chát cười một tiếng: "Mẹ anh ở đây đã có dì giúp việc chăm sóc, không cần đến anh nữa, về phần anh...
anh muốn tiếp tục học kiến trúc."
Phía dưới không nói ra câu cuối cùng: "Sớm muộn cũng có một ngày, anh sẽ xây một ngôi nhà thuộc về Lăng Chu và Dĩnh Nhi, cho dù nó không có nữ chủ nhân, nhưng anh sẽ ở nơi đó
cho đến cuối đời. . . . . ." Hai người nhìn nhau hồi lâu, Sở Dĩnh cúi đầu nói ra hai chữ: "Bảo
trọng." Cô yêu người đàn ông này gần mười hai năm, đến cuối cùng, Sở
Dĩnh phát hiện, vậy mà giữa bọn họ chỉ còn lại hai chữ có thể nói này,
chưa chắc đã không phải là một loại châm chọc, nhưng giữa hai người xen
lẫn ân oán tình thù của đời trước, liền giống như cách trở trăm sông
ngàn núi, hơn nữa, mặc kệ ban đầu yêu sâu đậm bao nhiêu, nhưng quá khứ
đã trôi qua rồi, cũng không tìm lại được cảm giác khắc cốt ghi tâm ban
đầu nữa, mấy năm tiếp theo, có lẽ ngay cả phần này trí nhớ này cũng sẽ
mơ hồ không rõ, suy nghĩ kỹ một chút, phần lớn nam nữ trên đời này đều
như thế, tình yêu vĩnh hằng chỉ tồn tại ở bên trong sách,tình yêu trong
thực tế lại tàn khốc, nếu như có thể lựa chọn lại một lần nữa, Sở Dĩnh
thà rằng ban đầu hai người bỏ lỡ nhau, cũng tốt hơn như bây giờ, chỉ còn lại trống vắng không có kết cục gì.
Lăng Chu đi, lần này hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô, Sở Dĩnh
cũng chẳng có bao nhiêu thời gian đi hoài niệm, bởi vì lòng dạ người đàn ông Chu Tự Hàn này rất hẹp hòi, chỉ cần cô có chút ngây ngẩn nhỏ liền
giương cung bạt kiếm vẻ mặt phòng bị thử dò xét cô, hoặc là giận dỗi với cô.
Chu Tự Hàn có một mặt tương đối ngây thơ, hơn nữa loại ngây thơ này càng ngày càng có khuynh hướng phát triển thêm, có lúc Sở Dĩnh sẽ nghĩ trước kia Chu Tự Hàn là bộ dáng gì, giống như cô cũng không nhớ rõ, trong đầu của cô chỉ ghi nhớ Chu Tự Hàn bây giờ, Chu Tự Hàn bá đạo có lúc còn có
mấy phần ngây thơ đáng yêu.
Cô từ thành phố G trở lại đến bây giờ, Chu Tự Hàn dò xét quanh co lòng
vòng chừng mấy ngày, Sở Dĩnh biết, anh muốn biết Lăng Chu nói cái gì với cô, cho dù Lăng Chu đã cách xa cả đại dương, người đàn ông này vẫn
không quên được, máu ghen lớn như cả ngày ngâm mình ở trong vại dấm vậy.
Hơn nữa, nếu như phương thức đi lòng vòng không lấy được đáp án, người
đàn ông này sẽ bắt đầu suy nghĩ thủ đoạn ti tiện một chút, giống như
hiện tại, sau khi hai người ăn cơm tối liền ngồi xem ti vi ở trên ghế
sofa.
Lúc đầu còn tốt, nhưng khi xem được một lát, Chu Tự Hàn liền bắt đầu
không thành thật rồi, bàn tay dò xét đi vào từ cổ áo rộng thùng thình
của Sở Dĩnh, câu được câu không vuốt ngực của cô. . . . . .
Bây giờ căn bản Sở Dĩnh đã quen với động tác này của anh, đừng nhìn bình thường Chu Tự Hàn là người đàn ông trưởng thành, Sở Dĩnh lại cảm thấy
anh cũng có một ít luyến mẫu tình kết (yêu và bám mẹ), nếu không, sao
lại rất thích sờ nơi này của cô như vậy, có lúc ôm cô ngủ còn phải nắm
mimi (ngực). . . . . .
Chu Tự Hàn sờ soạng hai cái, ngón tay nắm được đỉnh gẩy gẩy, lão đại
nghiêng sang đây, đặt ở trên bả vai Sở Dĩnh, môi bắt đầu ma sát dọc theo cổ Sở Dĩnh, hôn. . . . . .
Dần dần hô hấp của Sở Dĩnh có chút không ổn, đè bàn tay đang làm loạn
của anh lại: "Đừng làm rộn, anh xem ti vi đi." Chu Tự Hàn ừ một tiếng:
"Em xem tivi của em đi, anh không quấy rối em. . . . . ." Ngoài miệng
nói như vậy, nhưng tay dần dần trượt xuống, chui dưới váy Sở Dĩnh, một
cái tay khác ôm hông của cô, hơi dùng sức chút, liền ôm Sở Dĩnh ở trên
đầu gối của mình, tách chân cô ra, ngón tay trực tiếp cắm vào. . . . . .
Môi rơi vào trên lỗ tai Sở Dĩnh khẽ cắn một cái, nhỏ giọng nói: " Bảo
bối, em xem TV sao phía dưới lại ướt như vậy hả? Ừ. . . . . ." Ngón tay
thứ hai đi vào theo, chậm chạp khuấy động, có tiếng nước chảy vang lên
rõ ràng. . . . . .
Mặt Sở Dĩnh đỏ hồng, nhìn bên kia một cái: "Dì giúp việc còn ở đây. . . . . ." Chu Tự Hàn cúi đầu cười: "Bà ấy không ngốc nên sẽ không qua đây."
Sở Dĩnh giãy giụa một cái: "Vậy cũng không được, anh đi ra ngoài nhanh
lên." Ngón tay Chu Tự Hàn lại động mấy cái: "Muốn anh ra ngoài cũng
được, vậy phải xem biểu hiện của bảo bối nhà ta có ngoan hay không rồi. . . . . ."
Mắt Sở Dĩnh không khỏi trợn trắng: "Chu T