
Lão đại thật ra thì anh cũng muốn, nếu thích như vậy, dứt khoát lấy về nhà
thôi, dù sao xem ý tứ của hai người này, cũng không thể chia tay, so với mấy người chúng tôi, anh tranh vui thủ mừng đi thôi! Mình thích, còn
môn đăng hộ đối nữa, đi đâu tìm chuyện tốt như vậy chứ!"
Thật ra thì cũng không phải là Chu Tự Hàn không muốn, trước kia thì có
một chút mơ mơ hồ hồ, cuộc sống của anh và Sở Dĩnh bây giờ cũng không
khác hai vợ chồng là mấy, trừ giấy chứng nhận đó, nhiều lần anh đều kích động muốn thiên trường địa cửu với bảo bối nhà anh, vừa bắt đầu có lẽ
là kích động, nhưng số lần kích động này càng ngày càng nhiều, là hi
vọng.
Nhưng vấn đề ở chỗ, cho dù anh muốn kết hôn, nhưng bảo bối nhà anh cũng
muốn gả mới được! Trước mắt xem ra, bảo bối nhà anh cũng không có một
chút ý tứ muốn gả cho anh, mặc dù tự ái có bị tổn thương, nhưng đây
chính là thực tế, không thừa nhận cũng không được. .
Chu Tự Hàn ngửa cổ uống vài hớp rượu, giọng nói buồn bực thở dài: "Tôi
muốn cưới cũng không được, căn bản cô ấy không muốn gả." Kiến Quốc sửng
sốt một chút: "Không thể nào! Hiện nay phụ nữ ai không muốn lấy chồng,
chỉ hận không thể vội vàng tìm được người chồng để xong chuyện. . . . .
." Chợt nhớ tới một chuyện, thử nói: "Không phải chị dâu coi trọng người khác chứ?" Trước một loại ánh mắt giết người của Chu Tự Hàn, anh không
dám nói tiếp nữa: "Hắc hắc, tôi chỉ nói đùa thôi, nói đùa. . . . . ."
Trần Bân mở miệng nói: "Theo tôi thấy, mặc kệ cô ấy có muốn gả hay
không, anh liền trực tiếp lấy cô ấy, có thể thế nào nữa, hôm nay hai
người đều như vậy rồi, xem ra lão hồ ly nhà họ Nhạc kia cũng chỉ là sử
dụng phép khích tướng vì để cho anh sốt ruột mà thôi, anh dứt khoát cưới một chút, rồi sau đó nhiệt tình thổi gió ở bên tai ông cụ nhà họ Nhạc,
cho dù chị dâu không muốn gả cũng không được."
Con ngươi Chu Tự Hàn sáng lên, nói thầm trong lòng đây cũng là ý kiến
hay, dù sao trước tiên lấy vợ về nhà, chuyện sau này thì để sau này hãy
nói thôi! Giống như được Trần Bân mở ra lối thoát, cũng coi như Chu Tự
Hàn hoàn toàn nghĩ thông, rối rắm cái gì chứ, cưới liền cưới, anh muốn
cưới, thì cô phải gả, hơn nữa chính là hiện tại.
Chu Tự Hàn đứng lên một cái, vỗ vỗ Kiến Quốc rất khinh bỉ nói: " Tiêu
chuẩn của cậu thật sự không ra sao cả, hãy học một ít từ Trần Bân đi!"
Anh nói xong thì xoay người ra khỏi phòng bao, Kiến Quốc gãi gãi đầu:
"Sao tôi lại không có trình độ thế?"
Chu Tự Hàn ra khỏi hội sở, lên xe thì gọi điện thoại cho Sở Dĩnh. Hôm
nay Sở Dĩnh đi theo ông ngoại cô suốt một ngày, tiếp xúc nhiều hơn, Sở
Dĩnh phát hiện, thật ra thì ông ngoại cô và Chu Tự Hàn có nhiều chỗ rất
giống nhau, đều là loại người rất bá đạo, chưa bao giờ có câu nghi vấn
trong từ điển, nếu có thì chỉ là câu ra lệnh.
Buổi sáng cô theo ông ngoại đi chào hỏi mấy người bạn tốt lâu năm của
ông, buổi tối thì tới bữa tiệc thân cận này, chỉ là ngồi ăn xong bữa
cơm, ngay cả đối phương tên gọi là gì Sở Dĩnh cũng không nhớ, cứ mất
hồn, Sở Dĩnh lắc đầu một cái, đúng là thói quen thật sự đáng sợ. .
Nhà họ Nhạc hiển hách và nhà họ Chu lại không giống nhau, gia tộc khá là khổng lồ, quan hệ kéo dài đến các lĩnh vực, đều có người nhà họ Nhạc,
cho nên xã giao là cần thiết, Sở Dĩnh là cháu gái mới xuất hiện, nên
được ông Nhạc bên cạnh chuẩn bị ra mắt, đi đâu cũng mang cô theo, đến
nơi nào cũng có người đàn ông gần tuổi với cô.
Tâm tư của ông ngoại nhà cô quá rõ ràng, nghĩ đến bộ dáng ở nhà rất ấm
ức mấy ngày nay của Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh liền không nhịn được buồn cười,
qua lâu như vậy, rốt cuộc coi như cô trả lại một chút, nhớ trước đây Chu Tự Hàn kia rất phách lối cũng khi dễ cô không ít, vào lúc này để cho
anh biết, coi như ác giả ác báo, chỉ là ông ngoại cô thật sự muốn đem cô gả đi có phải vì tức Chu Tự Hàn hay không, thì cô đều đoán không ra.
"Nghĩ gì thế, cháu không tập trung gì cả." Ông Nhạc điểm một cái trên
cái trán của cô, có lẽ do mắc nợ mẹ con cô, ông Nhạc rất cưng chiều cháu gái Sở Dĩnh này, con cháu bên dưới rất ít người thấy được ông cụ hoà
nhã, Sở Dĩnh lại có thể, thường xuyên nhìn thấy một già một trẻ này nói
chuyện ở một chỗ, Sở Dĩnh trêu chọc ông cụ cười híp mắt.
Bà ngoại Sở Dĩnh âm thầm nói với con gái mình: "Thật đúng là, sớm giống
như thế này thì tốt rồi, ban đầu còn cứng rắn không để cho mẹ con các
con vào cửa." Nhạc Thu Mạn không khỏi mỉm cười, đối với cuộc sống hiện
tại, bà tương đối hài lòng, bà chỉ hi vọng Dĩnh Nhi có thể hạnh phúc,
bây giờ suy nghĩ một chút, mặc dù Lăng Thủ Chính có cố chấp hại Cảnh
Sơn, làm sao không có hại chính ông ta, nếu như ban đầu mình chú ý tới
sự cố chấp của ông ta, không cho hai người có cơ hội tiếp xúc, thì hôm
nay không phải là cái kết cục này rồi.
Điện thoại Sở Dĩnh rung mấy cái, Sở Dĩnh quét mắt nhìn người gọi tới,
khóe môi hơi cong lên, nói một tiếng: "Xin lỗi." Cô cầm điện thoại di
động ra khỏi phòng bao, đứng ở trong hành lang nhận điện thoại. .
"Em đang ở nơi nào vậy?" Bên kia truyền đến giọng của Chu Tự Hàn, giống
như có chút gấp gáp, Sở Dĩnh đá thảm dưới c