Old school Easter eggs.
Dưỡng Cổ Giả (Người Nuôi Cổ)

Dưỡng Cổ Giả (Người Nuôi Cổ)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322043

Bình chọn: 7.00/10/204 lượt.

p dề + mũ quả dưa (mũ nồi):

Emma

“…Mình có thể photo được không?” bạn học e dè hỏi.

“Có thể nha.” Cô không biết chuyện này có gì đặc biệt, “Mình có thể hỏi một vấn đề được không?”

Mình đào được kho báu rồi… bạn học mừng rỡ thiếu nữa hôn mê, kiểm tra học kỳ lần này được cứu rồi! “Bạn cứ nói đi, bạn hỏi gì mình đều nói hết!”

“Cái gì là cosplay?”

Lời này vừa dứt, một đám nữ sinh khác cũng chấn kinh theo, “Bạn có hứng thú với cosplay?” Bọn họ vốn cho là mọt sách chỉ biết đọc sách, chứ không nghĩ tới sẽ để ý đến chuyện này!

“Tránh ra! Để cho dân chuyên nghiệp nói!” Vài bạn gái phi thường cuồng nhiệt đi đến, “Kỳ thật a, cosplay là từ viết tắt costumeplay trong tiếng Anh, ý nghĩa tương tự như costume piece. Ý tứ là: sân khấu kịch cổ trang. Từ này ở COMIKET (một hội chợ truyện tranh lớn nhất của Nhật Bản) là nhà xuất bản muốn thu hút bằng cách ăn mặc như những nhân vật trong truyện hoặc Anime rồi trình diễn một phân đoạn trong truyện. Sau vì để tiện truyền bá, cũng xuất hiện từ viết tắt cosplay. Ở Đài Loan, giải thích COSPLAY là ‘người hóa trang’. Đương nhiên cũng có nhiều nghĩa rộng, nhưng phần lớn đều là giải thích như vậy…”

“Chỉ cos bề ngoài không có ý nghĩa,” một nữ sinh khác kêu lên, “Nội hàm không cos được, chỉ có cái xác có ích lợi gì?”

…Mình nghĩ các bạn ấy cùng Vô Cấu tỷ tỷ sống chung nhất định sẽ rất hợp. Nhìn các bạn ì xèo tranh cãi không thôi, Lưu Phi yên lặng nghĩ.

Cô mượn truyện tranh về nhà, chia cho sư phụ đọc. Sư phụ rất nhanh đã xem xong, mờ mịt nhìn cô. “…Dùng hình để làm phim? Chia Storyboard cũng không tệ.”

(*Storyboard (SB) là một kịch bản đồ họa: như một loạt các hình minh họa, hình ảnh hiển thị theo thứ tự để giúp việc hình dung hình ảnh chuyển động, hình ảnh động, chuyển động đồ họa hay truyền thông tương tác, bao gồm cả tương tác website sẽ như thế nào.)

Lưu Phi hơi cảm thấy an ủi, không phải chỉ mỗi cô là chưa từng đọc truyện tranh mà thôi. “Sư phụ cảm thấy thế nào?”

“Cái gì thấy thế nào?” Mạnh Ân càng mờ mịt.

“Quần áo của nữ nhân vật chính…”

“Hử? À à! Đúng, rất giống với quần áo của Vô Cấu…” hắn càng mờ mịt khó hiểu hơn, “Tại sao lại mặc quần áo bắt chước trong truyện tranh? Ta chưa từng thấy người khác mặc như vậy a.”

“Cái này gọi là cosplay…” Cô thực nhẫn nại giải thích cho sư phụ.

“Tại sao lại cosplay làm quản gia?” Mạnh Ân hỏi.

Lưu Phi nhất thời nghẹn lời, hỏi rất hay, kỳ thật cô cũng muốn hỏi. “…chắc là do sở thích đi?”

“Đó cũng coi là sở thích sao?” Mạnh Ân cảm thấy vô cùng khó hiểu, “Người trời đều kỳ quái vậy sao?”

Thình lình, phía sau bọn họ truyền đến một câu oán giận, làm Lưu Phi sợ tới mức trực tiếp chui tọt vào lòng Mạnh Ân. (chị có sở thích thích chui vào lòng sư phụ thía )

“Mới không có đâu! Chỉ có nàng mới quái thai thôi? Thực quá đáng… Đừng có lôi tất cả thiên nhân ra vơ đũa cả nắm!”

Bọn họ trong bóng đêm, nhìn thấy được 3 con mắt đang hừng lực nổi lửa giận… Đúng, bạn không nhìn lầm, là ba cái. Chỉ thấy người tới mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, thật sự là mỹ nam tử thiên thượng hiếm thấy, nhân gian độc nhất…

Vấn đề là hắn có đẹp trai như thế nào đi nữa cũng có đến ba con mắt a!!

“… Quỷ ~” Lưu Phi gân cổ la lên, một phen chui tọt vào lòng sư phụ.

“Quỷ cái gì? Bất lịch sự!” soái ca cổ trang tức giận, “Ta đường đường là Nhị Lang Thần mà bị ngươi xem thành quỷ? Mặt mũi ta phải để đâu đây?!”

“… Dương Tiễn, Dương đại nhân?” Mạnh Ân há to miệng, đến phiên hắn muốn té xỉu.

Đây là có chuyện gì? Mạnh Ân ôm Lưu Phi đang phát run, toàn bộ đều ngây người. Nếu không phải Lưu Phi sợ hãi như vậy, hắn thật sự muốn dứt khoát té xỉu phắt cho xong.

Làm sư phụ người ta mà té xỉu thì còn ra thể thống gì? Đây là lý do chủ yếu vì sao hắn có thể giữ vững tỉnh táo.

Vì sao? Hắn chẳng qua chỉ tình cờ mà cứu được Thanh Loan đại nhân, sau đó Thanh Loan đại nhân vì biểu đạt lòng biết ơn, đã cho một tiên quan đến nhà hắn làm quản gia rồi, vì sao lại đột nhiên lại hiện ra thêm một ông cháu trai của Thiên đế (hoàng thân quốc thích của thiên giới đó a!) đột nhiên giá lâm đến nơi nghiên cứu rách nát này của hắn cơ chứ?!

Rốt cuộc là…

Nhị Lang Thần tức giận nhìn nhìn hai thầy trò vô dụng này, tự mình kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống, “Miệng há hốc vậy là sao? Không sợ có ruồi bọ bay vào sao?”

Mạnh Ân vội đóng miệng lại (còn mém tí nữa cắn phải đầu lưỡi), “Này… Dương đại nhân vì sao đại giá quang lâm đến tệ xá ạ?”

“Là quá tệ mới đúng.” Nhị Lang Thần soi mói nhìn xung quanh một chút, biểu tình có chút không được tự nhiên, “Ta nói đi ngang qua khát nước đến muốn xin chén nước, các ngươi tin không?”

Tuy phàm nhân sợ thần cơ hồ đã thành bản năng, nhưng đôi thầy trò vô dụng này vẫn hết sức thành thực mà lắc đầu.

Nhị Lang Thần phiền chán gãi đầu, “…Ta cũng không tin.” Hắn nhìn trái ngó phải một lúc, “Cái kia… Ta là nói, nữ quan ngu ngốc kia, đã sám hối hay chưa?”

Nữ quan ngu ngốc? Mạnh Ân mắt đầy mông lung, nghĩ một lúc mới bừng tỉnh đại ngộ, “Ngài là nói tiểu thư Vô Cấu sao?”

“Hỗn trướng!” Nhị Lang Thần giận tím mặt, “Khuê danh của tiên quan là tùy tiện cho một phàm nhân như