
đến tận nửa đêm. Tôi đoán thế nào sau chuyến đi chơi này nó cũng kiệt sức. Mắt
nó đã quầng đen như mắt cú.
Sáng hôm sau tôi dậy trước nhất. Boong tàu vắng vẻ, mặt biển phủ đầy sương mờ
buổi sáng. Tôi đứng hồi lâu, ráng căng mắt nhìn ra bốn phía nhưng không xác định
được tàu đang ở chỗ nào. Rồi bỗng nhiên trong mù sương, tôi thấy Trân hiện ra
bên cạnh, đột ngột như một bóng ma.
‘Ê, qua Noel tao đi Pháp.’ Nó nói đột ngột.
Tôi sửng sốt. Qua Noel nghĩa là còn rất gần.
‘Đi chơi?’
‘Không, đi học. Thiết kế quảng cáo. Chắc sẽ ở Lille.’
‘Sao bây giờ mới nói?’
‘Hôm kia tao mới biết chắc.’
Tốt nghiệp phổ thông xong, bố mẹ Trân đã hối thúc nó đi du học, nhưng nó kiên
quyết từ chối, bỏ ra Hà Nội học Luật. Giờ nó đột ngột quyết định sẽ đi, tôi đoán
chuyện nó và gã phóng viên ảnh đã có vấn đề. Nhưng tôi không hỏi thêm, chỉ buông
một câu thờ thẫn.
Đi một mình.
Lão Sói vẫn không trả lời. Tôi cũng không tìm cách liên lạc nữa, đoán lão
đang có những tháng ngày vui vẻ cùng Sonija. Thằng Damien thì hoàn toàn biệt tăm
biệt tích. Lúc cặp kè đi quậy ở Hội An, ba thằng sôi nổi vạch ra rất nhiều dự
định cùng nhau. Không chỉ nói bâng quơ cho vui vậy thôi, tôi nghĩ tôi, Damien
hay Sói ngay lúc đó đều rất tin tưởng vào những gì mình đang lên kế hoạch. Chỉ
đơn giản là khi xuất hiện một khoảng dừng, mỗi chúng tôi không còn là
mình-trên-đường-đi nữa. Và những dự định tưởng rất nghiêm túc kia cũng tiêu tan
như chưa hề có bao giờ.
Tôi quyết định lên đường một mình. Ngày cuối ở Hà Nội, tôi và Trân đi lòng
vòng uống cà phê vỉa hè ngoài phố. Hai đứa đột nhiên không biết nói gì cả. Thời
gian còn lại quá dài cho một câu chuyện ngắn, và quá ngắn cho một câu chuyện
dài. Nó lấy điện thoại ra, bấm gọi những số khoan cắt bê-tông in tán loạn trên
những bức tường đối diện, mở to điện thoại cho tôi nghe.
Alo, có phải khoan cắt bê tông không ạ?
Đúng rồi! Chị cần khoan cắt bê tông à?
Không. Gọi nói chuyện chơi thôi. Anh vô ý thức vừa vừa chứ! Sao lại đi xịt
sơn bậy bạ ngoài phố làm mất mĩ quan đô thị như thế hử?
Đéo mẹ con điên! Để yên cho ông làm ăn nhá!
Hai đứa tôi cười như ngóe. Tắt máy. Rồi lại nhìn nhau đờ đẫn chẳng biết nói
gì.
Trân mua tặng tôi một đôi giày sneaker mới, lại đưa luôn cái Ipod shuffle màu
xanh chuối để tôi có âm nhạc làm bầu bạn trên đường dài. Nó bảo còn đôi giày cũ
của tôi, cho phép nó giữ trong nhà để đuổi chuột.
Tôi quyết định sẽ đi lòng vòng ở miền Bắc. Trân chở tôi ra bến. Khi tôi chuẩn
bị leo lên chiếc xe chật cứng, nó hỏi tôi liệu trước khi nó đi Pháp, bọn tôi còn
gặp nhau thêm lần nào không nhỉ. Tôi không trả lời. Ngay lúc đó tôi không biết
mình sẽ đi đâu, đi bao lâu, khi nào trở về. Nó bảo tự nhiên nó thấy rất nhớ tôi.
Tôi hỏi đùa hay là mày yêu tao rồi. Nó bảo nếu phải yêu tôi thà nó yêu con chó
Han nhà nó còn hơn.
Xe chuyển bánh. Tôi ngồi dựa vào thành cửa sổ, lẩm nhẩm tính toán. Mới đó mà
tôi bỏ học đã gần hai tháng rồi. Môn văn học Anh và văn học Nhật hẳn đã kết thúc
học phần. Môn văn học Việt Nam Trung đại gần phải nộp đến ba bài tiểu luận…
Tôi quyết định ngủ. Ý nghĩ về những điều đã qua, thời gian, nghĩa vụ, định
hướng sẽ thừa cơ ám ảnh đầu óc tôi, nếu tôi nhân nhượng với chúng.
Khi tôi thức dậy thì trời đã vừa đêm. Xe đang băng qua những núi đèo chập
chùng. Mặt trăng tròn màu vàng nghệ treo lờ mờ trên bầu không bao la, chẳng đủ
sáng để nhìn thấy con đường. Đêm tuôn qua cửa sổ như một dải lụa mềm đen
thẫm.
Đâu đó trong hàng triệu ý nghĩ xuất hiện ở mỗi sát na của cuộc đời.
Tôi đã không bắt chuyện với ai trên đường. Mỗi đêm tôi ngồi trên xe, trên tàu
hoặc nghỉ lại một nhà trọ tồi tàn. Tôi nằm nghe nhạc, đọc lại những trang ghi
chép của mình. Tôi đã viết tiếp những ý nghĩ vào cuốn sổ bìa da còn trắng quá
nhiều giấy của Chiêu Anh
Chiều mùa đông ở Trùng Khánh, tôi gặp một con ngựa trắng. Nó đứng ở một con
phố nhỏ, đang cố gặm những ngọn cỏ hiếm hoi khó nhọc vươn lên từ khe tường cũ.
Khi tôi đến gần nó, con ngựa ngước lên nhìn tôi, cái nhìn sâu và buồn rầu, nhưng
có cả thờ ơ. Tựa như cái nhìn đó chứa tất cả sự trải nghiệm thâm trầm của bầy
rêu trên mái ngói những ngôi nhà cổ.
Sáng sớm trong rừng dẻ, tôi bắt gặp những giọt sương đóng băng trên quả dẻ
đầy gai nhọn. Dưới ánh mặt trời, chúng tan ra như là nước mắt.
Từ trên cầu Bằng Giang ở Cao Bằng có thể nhìn thấy dòng hợp lưu nhánh đỏ -
nhánh xanh nâu. Ở đây tôi bắt gặp một tiệm chè bưởi gốc miền Tây lên làm ăn
trong một buổi tối đi dạo phố. Và dù đang ở vùng trồng cây dẻ, nhưng hầu hết hạt
dẻ người ta bán ở đây là hàng Trung Quốc mang về.
Bữa cơm tối ở Hoàng Su Phì, lần đầu tiên tôi ăn loại cá rô bắt trong ruộng
bậc thang, chiên lên giòn rụm. Đó cũng là lần đầu tôi thử loại rượu thóc vùng
này, mới vài ngụm đã chếnh choáng say. Ngày hôm sau, tôi đi bộ xuống một quả
đồi, tắm suối giữa nắng trưa rồi trèo lên trở lại. Đêm đó tôi lên cơn đau đầu
khủng khiếp và nằm tới ngày hôm sau. Từ cửa sổ vỡ kính ở phòng trọ của tôi nhìn
ra có thể nhìn thấy một đồi thông bạt ngàn.
Đêm Giáng Sinh ở thị trấn Đồng Văn,