
, đánh cờ với Chu Công.
Nhìn vẻ mặt ngủ bình yên của nàng, trái tim An Hoằng Hàn hình như tìm
được một không gian yên lặng. Đi vào trong Bàn Long điện, An Hoằng Hàn
phân phó Lâm Ân vén chăn bông lên, sau đó đặt Tịch Tích Chi lên giường.
Nhỏ giọng, nói với Lâm Ân: “Để toàn bộ cung nữ thái giám đều lui ra khỏi nội điện, chớ quấy rầy nàng ngủ.” Nhẹ nhàng đắp chăn bông lên cho nàng, giọng nói An Hoằng Hàn hình như so với bình thường ít đi một phần rét
lạnh. "Trông coi cho tốt." Những lời này chính là An Hoằng Hàn xoay người nói với Lâm Ân.
Dung nhan ngủ say của mỗ hài tử, hô hấp vững vàng, hai gò má nhiễm màu hồng nhạt, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Có lẽ là bởi vì chạy bộ cực kỳ hao phí thể lực, lần này Tịch Tích Chi
ngủ đặc biệt say, không hoảng hốt lo sợ khó ngủ cả đêm giống như tối hôm qua. Xem ra phàm là cất giấu chuyện trong lòng, Tịch Tích Chi sẽ không
thể ngủ thoải mái được.
An Hoằng Hàn yên tĩnh đứng ở một bên nhìn rất lâu, không có chút ý muốn rời đi.
Đều nói hoàng đế không vội, thái giám đã gấp. Lời này từ phương diện
khác mà nói, vô cùng có đạo lý. An Hoằng Hàn không vội, đó là bởi vì
không ai dám thúc giục hắn. Mà đại tổng quản Lâm Ân lại không giống,
thân phận của ông không chí cao vô thượng bằng An Hoằng Hàn, phải nhìn
sắc mặt người ở khắp mọi nơi trong triều đình. Lúc này mới vừa qua khỏi
không lâu, liền có mấy đại thần phân phó tiểu thái giám tới truyền lời
rồi.
Lo lắng chà chà bước chân, Lâm Ân tiến lùi đều khó.
"Bệ hạ. . . . . ." Do dự một lúc, rốt cuộc Lâm Ân vẫn làm ra một quyết
định, "Nô tài sẽ trông chừng Tịch cô nương thật tốt, sẽ không để cho bất kỳ ai đến gần. Người xem thời điểm cũng không còn sớm, có phải chúng ta nên đi lâm triều trước không? Đoán chừng sau khi hạ triều, Tịch cô
nương cũng nên tỉnh."
Tận lực nói chuyện chu đáo, không chọc cho An Hoằng Hàn phải nổi giận.
Tính toán nhỏ nhặt này của Lâm Ân, há có thể lừa gạt được cặp mắt của An Hoằng Hàn. Mới vừa rồi, mấy tiểu thái giám ở bên ngoài quơ tay múa chân với Lâm Ân, tựa hồ đang nói lời gì đó, An Hoằng Hàn đều thấy tất cả rất rõ ràng.
Những chuyện này cũng không quan trọng, cho nên An Hoằng Hàn vẫn không đến mức vì thế mà tức giận.
Cuối cùng liếc mắt nhìn dung nhan ngủ say của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn xoay người, phân phó cung nữ thay quần áo cho hắn.
Lâm Ân nhìn thấy bệ hạ cuối cùng cũng nguyện ý lâm triều, khóe miệng
không khỏi lộ ra một chút tươi cười. Phục vụ bệ hạ, thật sự rất khó
khăn. Không chỉ có mỗi ngày phải lo lắng tánh mạng người thân của mình,
còn phải chịu đủ mọi sự tàn phá của các vị đại thần.
Xem đi xem đi, vô luận như thế nào, chịu tội luôn là bọn họ - đám nô tài vô tội.
Sau khi phục vụ An Hoằng Hàn thay quần áo, Lâm Ân cũng không có đi theo lâm triều, mà là chờ đợi ở ngoài cửa.
Bên trong Bàn Long điện to lớn, chỉ có một mình Tịch Tích Chi yên lặng ngủ.
Sau hai ngày Tịch Tích Chi dậy sớm, đi theo An Hoằng Hàn chạy bộ. Mặc dù mỗi lần chạy xong, chân đều đau đớn khó nhịn, nhưng Tịch Tích Chi cũng
không có bỏ cuộc, vẫn kiên trì như cũ.
Kiên trì một thời gian dài, cuối cùng cũng nhận được hồi báo. Sau vài
ngày, Tịch Tích Chi từ từ thích ứng với cuộc sống chạy bộ vào sáng sớm,
sẽ không sau khi chạy xong liền nằm ở trên giường êm gáy khò khò nữa.
Mặt trời sáng rực nhô lên cao, từng ánh nắng rực rỡ chiếu xuống.
Tịch Tích Chi nằm ở trên thư án, trong tay còn nắm một cây bút lông,
hình như cực kỳ nhàm chán, một đôi mắt màu xanh thẩm xoay qua đông rồi
xoay quay tây, chính là không có chút hứng thú với bất cứ thứ gì.
"Tiểu tổ tông, ngài có muốn ăn chút gì hay không? Bệ hạ đang ở trong ngự thư phòng thương nghị quốc sự với các đại thần, có lẽ còn cần một thời
gian rất lâu mới trở về."
Nhìn Tịch Tích Chi nhàm chán, Lâm Ân e sợ vị tiểu tổ tông này buồn bực đến hỏng, khẩn trương tiến lên hỏi thăm.
Cung nữ thái giám xung quanh cũng sợ không phục vụ tốt nàng, một đám khúm núm yên lặng chờ Tịch Tích Chi phân phó.
Đây không phải lần đầu tiên Tịch Tích Chi nhìn thấy cảnh tượng này, đã
sớm tập mãi thành quen. Lắc đầu một cái với Lâm Ân, ý bảo không muốn ăn
gì hết, "Ta không đói bụng."
"Vậy có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?" Lâm Ân hỏi lần nữa.
Tịch Tích Chi vẫn lắc đầu nhỏ, "Không muốn đi."
Hôm nay Tịch Tích Chi chính là không có chút tinh thần, chuyện gì cũng
không muốn làm. An Hoằng Hàn và các đại thần thương nghị quốc sự, đã qua một canh giờ. Tịch Tích Chi thật đoán không ra có đại sự gì đáng giá để An Hoằng Hàn phải thảo luận. . . . . .
Rất ít thấy có chuyện gì có thể chiếm dụng thời gian dài của An Hoằng Hàn như vậy.
Trong lòng suy nghĩ cái gì, Tịch Tích Chi bất tri bất giác nói ra miệng: “Gần đây xảy ra đại sự gì sao?”
“Đại sự?” Lâm Ân lặp lại trong miệng một lần, có lẽ nghĩ đến cái gì, vỗ
bàn tay, “Có! Có! Từ nay trở đi, tả tướng Tư Đồ đại nhân sẽ thu quân hồi triều, gần đây chuyện nghị luận nhiều nhất chính là chuyện này.”
Mặc dù mấy tháng trước, Tư Đồ Phi Du cố ý giấm giếm chuyện nạn lút ở
Phong Châu. Chỉ là nghe những đại thần khác nói, hai , ba tháng nay Tư