
ủ nhân nguy hại hay không, đều bị người môi giới đến phát mại ra
ngoài.
Kinh qua chuyện này, người hầu từ trên xuống dưới nhà họ Triệu đều
tỉnh ngủ, không ai dám bỏ rơi nhiệm vụ, ngay cả các nha hoàn ma ma ngày
thường rỗi việc thích buôn chuyện cũng sợ tới mức không dám lắm mồm,
không khí trong phủ hoàn toàn thay đổi…
Hai con đang nói gì mà vui vẻ như vậy?”. Lý phu nhân cười
chen vào hai vợ chồng son đang chuyện trò cao hứng, nhìn thấy Lý phu
nhân, Đường Uyển lập tức cười đứng dậy đón chào, Lý phu nhân vội vàng đỡ lấy, bụng nàng hiện tại đã rất lớn, hành động không tiện. “Con cứ ngoan ngoãn ngồi là được rồi, đừng lo cho mẹ”.
“Mẹ, không sao đâu ạ”. Đường Uyển cười thật dịu dàng. “Ngày hôm qua đại phu dặn con đi lại nhiều, sau này dễ sinh hơn”.
“Vậy cũng nhớ cẩn thận”. Lý phu nhân đỡ nàng ngồi xuống, sau đó cười nói. “Các con đang nói gì mà rôm rả vậy?”.
“Dạ không có gì”. Đường Uyển đỏ mặt, rất ngượng ngùng.
“Chúng con đang đặt tên cho em bé”. Triệu Sĩ Trình cười hớn hở đáp lời. “Vừa vặn không có chuyện gì làm, chúng con đang thảo luận cái này… Con cảm thấy em bé sẽ là bé gái, Huệ Tiên đang buồn rầu đây”.
“Sao con lại cảm thấy đó là bé gái?”. Lý phu nhân trừng mắt nhìn Triệu Sĩ Trình, Đường Uyển sắp sinh, sao còn tạo áp lực cho con bé ngay lúc này?
“Mẹ không thấy Huệ Tiên mang bầu xong càng lúc càng đẹp ra sao?”. Triệu Sĩ Trình thuần túy là vui đùa, chàng cười. “Nếu không phải mang bầu bé gái, làm sao đẹp ra?”.
“Phì ~”. Lý phu nhân bật cười, đây là ý gì? Khỏi nghĩ cũng
biết nhất định vừa rồi Triệu Sĩ Trình đang nói hưu nói vượn dỗ Đường
Uyển vui vẻ, kết quả không dỗ được người ta cười ngược lại khiến người
ta buồn rầu, bà vừa cười vừa lắc đầu, tò mò hỏi. “Huệ Tiên, con còn lạ gì, mồm miệng Tử Quy giỏi nhất là nói bậy, tin làm chi nha?”.
“Nhưng lỡ em bé là bé gái thật thì sao ạ?”. Đường Uyển buồn rầu thở dài một hơi, nàng thật không hy vọng con đầu lòng là bé gái.
“Là bé gái cũng tốt chứ sao”. Lý phu nhân trấn an Đường
Uyển, bà cũng nghĩ bụng muốn cháu cả là bé trai, nhưng sinh trai hay gái đều do ông trời quyết định, làm sao chen vào được, bà chỉ cười. “Đều nói trước đâm bông sau kết quả đó thôi? Đầu lòng sinh con gái, tiếp theo sinh con trai, không phải tốt lắm?”.
“Nhưng mà…”. Đường Uyển nhìn Lý phu nhân, một bộ muốn nói lại thôi.
Lý phu nhân mỉm cười cổ vũ, Đường Uyển cắn cắn môi, quyết định nói. “Mẹ cũng biết đó, con ngoại trừ thi thư kể ra chẳng có nhiều ưu điểm, nhất
là không biết phải dạy đứa nhỏ thế nào. Sinh con trai thì tốt rồi, để
cho Tử Quy dạy, nhưng nếu sinh con gái… Mẹ, con không muốn đứa nhỏ giống con, mọi người chắc sẽ cho rằng giống con không có gì không tốt, nhưng
con không dám khẳng định đứa nhỏ sẽ gặp được người chồng tốt như Tử Quy, càng không dám nói sẽ gặp được mẹ chồng giống như mẹ, những người chồng tốt gặp là bình thường, nhưng mẹ chồng có thể yêu thương con dâu như
con ruột lại vô cùng hiếm thấy”.
Từ lúc mang thai đến khi sắp sinh như bây giờ, ngoại trừ bị Trần Lan
Tử quấy nhiễu một chút, Đường Uyển không gặp tí bất trắc nào, nói chi
đến những việc ngoài ý muốn, mọi khả năng bất ổn đều bị Lý phu nhân và
Triệu Sĩ Trình loại trừ, nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai, nghỉ ngơi cho
khỏe, ngoan ngoãn ăn đồ bổ là được, cái khác không cần quan tâm.
Sau chuyện Trần Lan Tử, phủ họ Triệu từ trên xuống dưới được Lý phu
nhân chấn chỉnh một hồi, các ma ma và quản sự lớn tuổi có công hầu hạ vợ chồng Triệu Định Lân mấy chục năm được xuất phủ cung dưỡng, những người khác người thì bị điều đến thôn trang, có kẻ thậm chí bị đuổi mà chẳng
biết gì, cả phủ họ Triệu ai ai cũng biết người tuyệt đối không được đắc
tội là Đường Uyển, đối với nàng không chỉ kính mà còn sợ. Tất cả mọi
thứ, chỉ cần liên quan đến nàng, người nào cũng đều ân cần cẩn thận gấp
bội, không dám gây cho nàng nửa điểm không vui.
Nàng mang thai, Hồ phu nhân thường xuyên qua thăm, thấy cuộc sống của nàng ở nhà họ Triệu, Hồ phu nhân thật sự không soi mói được chỗ nào
xấu, còn nói đùa sớm biết nàng nhân duyên tốt như vậy ngày trước không
cần tiêu tốn thời gian và tinh lực đi học quản gia.
Chính vì nàng quá an nhàn nên mới hay suy nghĩ vẩn vơ, lỡ sinh con
gái thì biết làm thế nào? Nếu do nàng đích thân dạy dỗ, nuôi thành một
phiên bản thứ hai của nàng, ngoại trừ cầm kì thi họa ra chẳng biết gì
khác thì sao bây giờ?
“Do vậy mà rầu rĩ à?”. Lý phu nhân buồn cười. “Nếu vậy
Huệ Tiên cũng đừng phiền não, mặc kệ con sinh bé trai hay bé gái, công
việc quản gia đều giao cho mẹ dạy đi, con đó, chỉ cần dạy các cháu học
cầm kì thư họa – những thứ con am hiểu là được”.
“Mẹ nói vậy con an tâm”. Lý phu nhân nói như cho Đường Uyển một liều thuốc an thần, lòng nàng yên ổn, trên mặt cũng giãn ra.
“Có điều mẹ nghĩ bụng con tỷ lệ là bé trai khá lớn”. Lý phu nhân cười khanh khách. “Đan ma ma cũng nói em bé trong bụng tám chín phần mười là bé trai đó thôi?”.
Đan ma ma Lý phu nhân nhắc tới là bà đỡ vô cùng kinh nghiệm, Đường
Uyển mang bầu đến tháng thứ chín, Lý phu nhân mời luôn Đan ma ma vào ở
trong phủ họ Triệ