
u, ngừa lúc Đường Uyển bỗng nhiên đau bụng muốn sinh
lại tìm không thấy bà đỡ. Vào ở trong phủ họ Triệu, ngày nào Đan ma ma
cũng đến nhìn tình huống Đường Uyển, ngày hôm qua còn nói bụng Đường
Uyển đã xệ xuống nhiều, có lẽ sẽ sinh trong nay mai.
“Nhưng Đan ma ma cũng nói là do bà ấy đoán dựa theo kinh nghiệm
thôi, không chuẩn xác, là nam hay nữ phải sinh ra mới biết được”.
Triệu Sĩ Trình lập tức phản bác, chàng biết cha mẹ đều ngóng trông con
đầu lòng của cả hai là bé trai, nhưng chàng lại luôn nói Đường Uyển sẽ
sinh bé gái, không phải vì muốn khác với bọn họ, mà chàng thật sự hy
vọng như vậy, Đường Uyển sinh con trai là giai đại vui mừng, nhưng sinh
con gái cũng đâu phải mất mát.
Lý phu nhân nhìn thấu tâm tư của chàng, lườm chàng một cái, lười
tranh cãi thêm về đề tài thiếu dinh dưỡng như thế này, chỉ để ý nói cười với Đường Uyển.
“Ai ~”. Bụng bỗng thắt lại đau đớn khiến Đường Uyển hít vào
một hơi, Lý phu nhân và Triệu Sĩ Trình cũng lập tức nín thở nhìn nàng,
đau đớn trôi qua, Đường Uyển lại mỉm cười nhìn bọn họ không nói gì, làm
theo cách Đan ma ma dạy : quan sát xem cơn đau có lại đến sau một khắc
hay không. Những cơn đau như vậy không phải lần đầu, lần đầu bị nàng
hoảng hốt vô cùng, cứ tưởng sắp sinh, mà Triệu Sĩ Trình cũng vừa vặn ở
bên cạnh, không cần suy nghĩ lập tức bế nàng vọt vào phòng sinh đã chuẩn bị trước, nhưng nằm vào rồi nửa ngày chẳng thấy gì nữa, Đan ma ma cười
ngất, dạy nàng cách phán đoán biểu hiện sắp sinh.
Một lúc sau, Đường Uyển hết đau, xem ra lại sợ bóng sợ gió một hồi,
nàng thở dài nhẹ nhõm, lại có chút thất vọng, cười lắc lắc đầu, Lý phu
nhân và Triệu Sĩ Trình cùng thở ra, cũng hơi thất vọng nhưng cũng bớt
lo.
“Ai da ~”. Đường Uyển vừa thả lỏng, bụng lại co thắt đau
đớn, hai người lập tức khẩn trương nhìn nàng, Đường Uyển đợi cơn đau qua đi, nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng tính thời gian.
Lúc này đây, vừa hơn một khắc, bụng lại tiếp tục co thắt làm đau, chờ cơn đau bớt, Đường Uyển mở mắt ra, cười cười nhìn Lý phu nhân và Triệu
Sĩ Trình đang căng thẳng, không chờ bọn họ thả lỏng, liền nhẹ giọng nói. “Khả năng lần này muốn sinh thật”.
“Tử Quy, ôm Huệ Tiên đi phòng sinh, còn có hai nha đầu này đứng
bên đỡ thiếu phu nhân, đừng để thiếu phu nhân đụng trúng chỗ nào”.
Lý phu nhân bình tĩnh chỉ huy, từ lần đầu hoảng sợ, Lý phu nhân liền lôi kéo tất cả luyện tập cho nhiều tình huống khác nhau, như hiện tại là
tình huống nhẹ nhàng nhất, bà chỉ đạo thành thạo.
Không đợi đến cơn co thắt bụng tiếp theo, Đường Uyển đã nằm trên
giường sinh sớm được chuẩn bị tốt. Ván giường lót cỏ thật dày, trên lớp
cỏ là lớp vải trắng Đan ma ma tự mình nhìn các nha hoàn nấu qua nước
thảo dược, các nha hoàn sắp xếp vật dụng cần thiết ra bàn đâu vào đấy,
Đan ma ma cũng vội vã chạy lại đây.
“Là sắp sinh thật”. Đuổi Triệu Sĩ Trình ra ngoài, Đan ma ma cẩn thận kiểm tra cho Đường Uyển, sau đó đắp một tấm chăn mỏng lên người nàng, nói. “Thiếu phu nhân là thai đầu, thời gian sinh có khả năng muốn dài, thiếu phu
nhân trước chịu đau đã, đừng dùng sức nhiều. Nha đầu, mau đi phòng bếp
nấu cho thiếu phu nhân một chén trứng gà đường đỏ, thiếu phu nhân ăn mới có sức sinh em bé”.
Đường Uyển lẳng lặng nằm trên giường, cảm thụ bụng co thắt đau đớn
theo quy luật, không dùng sức, cũng không la hét, cứ nằm im như vậy –
đau đớn này đối với nàng như một gánh nặng ngọt ngào, nàng sắp được gặp
bé con bảo bối dựng dục trong bụng nàng suốt mười tháng qua.
“Mẹ, sao bên trong không có động tĩnh gì hết vậy?”. Trong
phòng sinh im ắng, ngoài phòng sinh Triệu Sĩ Trình sốt ruột không biết
làm gì mới đúng, chàng thập thò bên cửa, muốn nhìn xem bên trong, lại
chẳng nhìn thấy gì, nóng ruột nóng gan.
“Phụ nữ sinh con nào có nhanh như vậy, Huệ Tiên lại là thai đầu, dễ sinh cũng phải hai ba canh giờ”. Lý phu nhân cười cười, nhưng phát hiện lòng bàn tay của bà cũng đang mướt mồ hôi.
“Con đây phải làm gì?”. Triệu Sĩ Trình biết chàng không thể
vào phòng sinh, nhưng chàng cần phải làm cái gì đó, nếu không trong hai
ba canh giờ chàng nhất định phát điên.
“Con…”. Lý phu nhân nhìn con, làm sao bà biết con bà có thể
làm cái gì? Nhưng nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của Triệu Sĩ Trình bà mềm lòng, thở dài một hơi. “Con đứng đây cổ vũ Huệ Tiên, để con bé
biết con đang ở bên con bé là tốt rồi, Huệ Tiên mà biết con vẫn cùng con bé, chắc đau đớn sẽ đỡ bớt”.
“Con hiểu rồi”. Triệu Sĩ Trình gật đầu, sau đó đi đến chỗ cửa sổ, nói vọng vào trong. “Huệ Tiên! Em đừng sợ, ta đang ở bên ngoài với em đây, như vậy đi, ta đọc bài thơ em thích nhất cho em nghe!”.
Rất nhanh, trong viện vang lên tiếng đọc thơ lanh lảnh, Lý phu nhân
ngồi trong sân đỡ lấy cái trán, Đường Uyển trong phòng sinh nhịn không
được muốn trào nước mắt, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trong lòng thì thầm : Con có nghe thấy không? Cha đang đọc thơ cho chúng ta nghe
đó…
Tâm tình Đường Uyển tốt lắm, không sợ hãi em bé sắp ra đời, chỉ có
mong đợi, giọng nói của Triệu Sĩ Trình ngoài cửa cũng an ủi và cổ vũ
nàng, nàng cắn nút bần gỗ Đan ma