
có cừu tất báo, tuy rằng,
giữa bọn họ cũng không cần thiết có bao nhiêu đại cừu, nhưng mà nho nhỏ thì
không tránh được . Hơn nữa, phải làm cho hắn nhớ kỹ, không thể để cho nữ nhân
khác tùy tiện đụng chạm hắn. Chỉ vì, hiện tại, hắn là phu quân của nàng...
Thủy Dạng Hề trở ra cửa,
tâm tình hiếm khi tốt như vậy, cuối cùng nàng cũng phát tiết được cơn giận này.
Nghĩ lại từ lúc mình cùng Nam Cung Ngự Cảnh đấu nhau cho tới nay, tựa hồ cũng
chưa một lần thắng được, lần này, cũng cuối cùng cũng thắng được một hồi.
Nghĩ đến đây, nàng không
khỏi ôn nhu cười, giương mắt nhìn nhìn bầu trời, hôm nay thảo trường oanh phi,
thời tiết tháng ba rực rỡ tươi đẹp, thanh nhàn hiếm thấy.
Mỗi người đều nói tranh
thủ lúc rảnh rỗi, nhưng hôm nay nàng muốn rảnh rỗi cũng chẳng được. Trong lòng
vẫn còn nhớ đến việc của Thịnh Hạ quốc thái tử. Cách hôm Thủy Dạng Tình bị cướp
đi cũng đã đã nhiều ngày rồi, nghĩ lại, mấy ngày gần đây nàng cũng nên trở về
thăm.
Lững thững đi ở trên bờ
đê, nàng đưa tay nghịch ngợm ôm lấy mấy cành tơ liễu đang rũ xuống, làm nó nhẹ
nhàng chạm vào trên mặt, ngưa ngứa. Lúc này khóe môi, gợi lên một vòng cung yên
lặng như hồ nước, hẳn là đã đến lúc. Từ trước cho tới bây giờ nàng không có
thói quen chủ động thả lòng mình ra, nếu không thể đem ý đồ của đối phương hoàn
toàn đoán biết, như vậy, thì cứ dựa theo bước đi của chính mình, đảo khách
thành chủ cũng tốt.
Nàng chậm rãi giang hai
tay ra, tơ liễu trong vòng tung bay, nhẹ nhàng lọt vào trong nước, tạo nên
những gợn sóng trên mặt hồ, lan toả ra xa... Tựa hồ, như có chút gió thổi.
Thủy Dạng Hề phủi phủi,
để cho tơ liễu trong tay rơi xuống hết, mới xoay người mà đi, tay áo phất qua,
nhưng lại mang theo mấy phần kiên quyết.
Lúc này, nghe Tống nương
vội vàng báo lại, Thủy Dạng Tình đã là bình yên hồi phủ, nhưng chỉ sợ đã không
còn là thân trong sạch.
Thủy Dạng Hề lộ ra một
chút ý cười có vẻ hiểu rõ, rồi gật gật đầu, quả nhiên không ngoài nàng sở liệu.
Nhưng mà, không biết bước kế tiếp, có thể như nàng suy nghĩ hay không, có người
sẽ không để ý tới trinh tiết của Thủy Dạng Tình mà tới phủ cầu hôn. Ngưng thần
tinh tế suy nghĩ một lát rồi khẽ lắc đầu, đối với Thịnh Hạ quốc thái tử nàng
vẫn có chút hiểu biết. Theo như hai lần gặp mặt, liền biết hắn không phải là
hạng người vô năng, nếu có chuyện hắn phải làm thì sẽ không để người ta dễ dàng
đoán ra cử chỉ của hắn.
Như vậy, kế tiếp hắn sẽ
làm cái gì? Mục đích chân chính của hắn đến tột cùng là cái gì? Điều này quả
thật có chút khó đoán, và không manh mối nào, bất quá, sẽ không thoát khỏi can
hệ với những người trong cung. Vậy cũng tốt, có khác thì cũng chỉ đi lối tắt
thôi.
Suy nghĩ một hồi, thì
chân đã hướng phía đông viện mà đi. Đó là nơi ở của Đông Ly Hạo. Đứa nhỏ này
cũng đi theo nàng đã nhiều ngày cũng là lúc nên làm cho hắn lịch lãm rồi. Nàng
thừa nhận, nàng sở dĩ thu lưu hắn, trừ bỏ quả thật có chút thích hắn, đương
nhiên cũng có toan tính riêng. Cái này cũng giống như đầu tư vậy, chẳng qua tư
bản không chỉ có là tiền tài vật chất mà thôi. Hiện nay, cũng là lúc nên đến
lấy lợi nhuận.
Vừa vào sân, đẩy cửa bước
vào liền gặp một thúy trúc cao thẳng tắp. Từng tầng xanh đậm của trúc, đã làm
giảm đi cái rét lạnh của đông, ngược lại tại đây nắng sớm đầu xuân trong suốt
chiếu sáng khắp nơi, ngày càng ấm áp.
Một trận tiếng động múa
kiếm thanh thúy truyền đến, nàng ngước mắt liền gặp một thân ảnh màu trắng ở
trong rừng trúc bay múa xuyên qua, một thanh trường nhưng lại là đùa chơi thành
thạo như cá gặp nước, liền tiếp phát ra những vệt sáng cầu vòng kéo dài không
dứt.
Thủy Dạng Hề thấy vậy,
trong lòng không khỏi một trận vui mừng, quả thật là đứa nhỏ thông minh hiếu
học, mới không có bao lâu võ nghệ đã tiến nhanh thế, nếu thêm một thời gian
nữa, nhất định sẽ là người oai phong một cõi. Nàng chỉ đứng ở bìa rừng, lẳng
lặng nhìn, đồng thời cũng âm thầm bình luận , võ nghệ của Nam Cung Ngự Cảnh,
quả thật lợi hại, chỉ có mấy ngày thời gian, mà đứa nhỏ này đã có thành tựu như
vậy.
Đột nhiên một cái bóng
trắng hiện lên, Đông Ly Hạo đã đứng ở trước mặt của nàng. Thủy Dạng Hề đối hắn
cười cười, nói: "Võ nghệ của Hạo nhi càng ngày cang tinh tiến . Chỉ tiếc,
tỷ tỷ không năng lực chỉ điểm cho ngươi ."
"Tỷ tỷ tới lúc nào,
sao không thông báo Hạo nhi một tiếng, sao cứ đứng ở ngoài cánh rừng." Nói
xong, đã tiến lên ôm lấy một cánh tay của Thủy Dạng Hề làm nũng. Cùng với bộ
dáng luyện võ trầm ổn anh khí khi nãy, hoàn toàn bất đồng, quả thực vẫn còn là
tiểu hài tử.
Thủy Dạng Hề xoa xoa đầu
của hắn, bộ dạng đứa nhỏ này lớn rất nhanh, hiện tại đã muốn cao bằng nàng:
"Hiện tai không phải ngươi đã phát hiện ra ta sao? Hôm nay ta rất hưng
phấn, sẽ mang ngươi đi ra ngoài chơi, thế nào, muốn đi không?"
Đông Ly Hạo nghe xong,
hai mắt liền tỏa ánh sáng, gật đầu như băm tỏi: "Đương nhiên, chờ những
lời này của tỷ tỷ, chờ đến độ dài đằng đẵng."
Thủy Dạng Hề híp mắt nhìn
hắn, không nói một lời nào, liền dẫn hắn cùng Tống nương hướng phía ngoài phủ
mà đi. Trải qua sự vi