
ệc lần trước cùng nhiều ngày bị ép buộc, thì không có thị
vệ nào chưa được sự cho phép của nàng, mà dám đi theo nàng. Cho nên hiện tại
nàng rất là tự tại.
Trở ra phủ, tìm một nhà
khách sạn, đem ăn mặc sửa sang lại một phen, rồi nhắm thẳng Hồng Lâu mà đi.
Một đường đi dạo, kinh đô
vẫn có người ta tấp nập, náo nhiệt phi thường như vậy. Không thể không nói,
Thiên Mị vương triều quả thật thời kì phồn thịnh. Chẳng qua, sự phồn thịnh,
cũng làm người ta càng cảm thấy một loại bất an, luôn thấy như có cái gì đó
đang ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, một khi bùng nổ, thì càng không thể vãn
hồi. Cho nên lòng người vẫn rất hoảng sợ. Có lẽ, người ta nói vật cực tất phản,
cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý .
Tới Hồng Lâu thì đã gần
đến buổi trưa. Hồng Lâu là do nàng một tay dựng lên, đây cũng là lần đầu tiên
nàng đến, không thể không nói có chút tiếc nuối. Bất quá, cũng là chuyện không
có biện pháp.
Người trong Hồng Lâu, vô
luận là nha đầu hay vú già, đều là nữ tử. Phần lớn nàng phân phó Tống nương đến
mua những người cùng đường này, hơn nữa đều là nữ tử bối cảnh đơn giản trong
sạch. Nếu như có thêm nhiều ràng buộc quá, thì các nàng sẽ không nhận. Chỉ vì,
khi đã vào Hồng Lâu, sinh là người của Hồng Lâu, chết cũng là quỷ của hồng lâu,
suốt đời không thể làm sai việc với Hồng Lâu. Nếu có ràng buộc quá nhiều, thì
tỷ lệ phản bội sẽ cao. Đây là điều nàng không cho phép.
Thủy Dạng Hề chỉ liếc mắt
quét nhìn toàn trường một cái, bắt gặp người người quần áo trùng điệp, mị nhãn
như tơ, nhân diện hoa đào, hành động đúng mực, như nhược liễu phù phong, nhã
nhặn lịch sự, mềm mại như hoa xinh trong nước. Trong mắt của nàng
nhiễm một đạo ý cười vừa lòng. Dung mạo những người này, mặc dù không phải
người nào cũng tuyệt sắc, bất quá mặt mày như trăng rằm đã là không tầm thường
. Cũng là không bôi nhọ hai chữ Hồng Lâu.
Một bên gật đầu, một bên
bước xuống bậc thang. Sớm đã có một vị nữ tử váy sáo trang sắc thu tiến lên
đây. Chỉ thấy nàng búi tóc lỏng, chỉ trên trán tô điểm một đoá hoa sen rủ
xuống, màu bạc sáng rỡ thấu triệt, giữa hai lông mài có một chút đỏ bừng, là ba
cánh hoa sen được khéo léo hoạ lên, trên đầu cũng cài lệch một cây trâm mẫu đơn
hồng nhạt, làm cho quanh thân như toá ra bộ dạng tiểu nữ nhi cùng thái độ ung
dung cùng hoa lệ. Quần áo lụa mỏng màu vàng bao lấy thân hình, còn để lộ ra nụ
cười như có như không, cùng với dáng đi lay động, so với tiên tử còn có thêm
một phần phong trần xinh đẹp, càng dễ gần gủi người hơn.
Thủy Dạng Hề vừa thấy,
trong lòng không khỏi thầm khen một câu, nữ tử này khá lắm, tăng thềm một phân
thì quá cao, giảm đi một phân thì quá thấp. Người vừa vặn thế này mà làm chiêu
bài của Hồng Lâu, quả thật có hiệu quả dệt hoa trên gấm.
Đã thấy nữ tử áo vàng
tiến lên đây, đối với đám người của Thủy Dạng Hề khẽ phúc thân, nàng đang muốn
nói chuyện, thì liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy Tống nương ở phía sau Thủy
Dạng Hề, nhất thời có chút cả kinh nói không ra lời.
Thủy Dạng Hề bất động
thanh sắc nhìn nàng ta, nàng tất nhiên là biết nàng ta đã nhận ra Tống nương,
chính là, không biết nàng ta đến tột cùng sẽ suy đoán địa vị thân thân của nàng
sao, vì vậy nhất thời trong lòng cũng sinh ra rất nhiều tò mò. Nàng nở nụ cười
khanh khách nhìn nàng ấy, chờ nàng ấy tiến thêm một động tác nữa.
Hồng lâu vẫn là người đến
người đi, khách quý chật nhà, ở trong từng đợt oanh ca yến hót, ai cũng không
phát hiện ở góc sáng sủa của cửa vào trình diễn tiết mục như thế nào, chỉ có
vài người nhưng mạch nước ngầm lại bắt đầu khởi động như thế nào.
Ánh mắt của nữ tử áo vàng
lưu chuyển giữa Tống nương cùng Thủy Dạng Hề, vị công tử này nhìn liền biết
không phải tầm thường. Không biết, có phải là vị chủ tử theo lời Tống nương hay
nói không. Nàng chỉ nói nghe nói nhưng nghĩ người có tâm tư cẩn thận tinh tế
như vậy, nhất định là thân nữ nhi mà không thể nghi ngờ, cũng không từng nghĩ
lại là nam tử, thật sự là cho làm người ta có chút không thể tưởng tượng. Nhìn
Tống nương thêm một lần nữa, thì thấy trên mặt của nàng rất bình tĩnh. Nêntrong
lòng trầm ngâm, sau một lúc lâu cuối cùng liền có quyết định.
Nàng hướng mọi người gật
gật đầu, cúi thân một chút nói: "Các vị, xin theo ta đến đây." Nói
xong, liền đem đám người Thủy Dạng Hề mang vào trong gian phòng bí ẩn nhất.
Đẩy cửa bước vào, thì một
màn lụa rủ xuống một cửa hình vòng cung bán nguyệt, xuyên qua màn lụa, lại
không ngờ lại không phải là bình phong khắc hoa, mà chỉ có một bồn hoa cao lớn,
lấy phong cách cổ xưa làm nền tảng để điêu khắc gỗ đơn giản, một mảnh xanh tươi
cùng màu sắc của gỗ quấn quanh mọc lên, hợp nhau lại thì càng tăng thêm nét
đẹp. Thật là rất nổi bật. Vượt qua bồn hoa, thì thấy lộ ra chiếc bàn nhỏ tinh
xảo, đang có một cái lư hương nho nhỏ bằng kim loại chạm rỗng đặt trên nó, khói
hương lượn lời từ từ toả ra. Toàn bộ căn phòng, đơn giản mà không mất đi lịch
sự tao nhã, mộng ảo cũng không mất đi thanh lệ.
Thủy Dạng Hề ở trong
phòng tuần tra một phen, sau đó rất là vừa lòng, nói như vậy ở