
g ngồi giữa phòng
lớn vừa cười ha hả vừa chờ A La, các bà phu nhân cũng dài cổ trông ngóng, không
biết con bé ấy chạy trốn ba năm sẽ xuất hiện với diện mạo thế nào? Đang mải
nghĩ, bên ngoài có tiếng ồn ào, mấy thị vệ cùng hai thân hình mảnh mai đi đến.
Tiểu Ngọc thận trọng dìu A La bước qua bậc cửa, vừa vào trong, Tiểu Ngọc đã quỳ
sụp xuống đất khóc lóc: “Xin lão gia trách phạt! Thất phu nhân một lòng thờ
Phật, đã xuất gia rồi! Tiểu Ngọc có tội, không chăm sóc phu nhân chu đáo!”.
A La quỳ lạy, mắt đỏ hoe:
“Thưa cha, A La bất hiếu, ham chơi còn lừa đem mẫu thân đi, để bây giờ mẫu thân
một mình cô đơn với ngọn đèn xanh”.
Lý tướng và mấy phu nhân
ngây ra nhìn, mỹ nhân này là A La sao? A La hôm nay toàn thân xiêm y trắng
muốt, đầu tóc không trâm vàng thoa ngọc, mặt không son phấn, mộc mạc giản đơn
mà đài các cao sang.
Hai người quỳ trước chính
đường khóc thảm thiết, các phu nhân cũng không khỏi thở dài lau nước mắt. Con
người ấy vừa đi, họ chẳng còn ai để so đo ghen ghét, bây giờ tam tiểu thư lại
trở thành quả cân quan trọng của tướng phủ để ganh đua với thế lực triều đình,
chỉ có thể nể trọng, không thể đắc tội. Không đợi Lý tướng mở miệng, họ đã ríu
rít chạy lại, nhẹ nhàng dìu hai người đứng lên, than thở một thôi một hồi những
là nhớ nhung lo lắng, mong ngóng thế nào. Đại phu nhân cười to: “Trở về là tốt
rồi, Đường viên đã thu xếp đâu vào đấy, Tiểu Ngọc ngươi đi xem thế nào!”.
Lý tướng lúc này mới bừng
tỉnh, cười hiền hậu, nói: “Quay về là tốt, quay về là tốt”. Mắt ông ta bất chợt
liếc sang Lưu Anh.
Lưu Anh mỉm cười chắp tay
cung kính: “Tiểu nhân là Lưu Anh trước đây là binh sĩ Ô y kỵ của vương phủ, nay
phụng mệnh Bình Nam vương, bảo vệ tam tiểu thư, mong tướng gia chiếu cố”.
Dùng tinh binh Ô y kỵ làm
lính hộ vệ cho A La? Xem ra Bình Nam vương này đúng là chết mê chết mệt con bé
rồi. Lý tướng cười ha hả: “Đứa con gái yêu của ta sau này phiền Lưu thị vệ
trong nom. Để lão phu lệnh cho thị vệ bản phủ thu xếp chỗ ở, ngươi đi xem nếu
thiếu gì cứ nói. Tướng phủ từ nay là nhà của ngươi”.
Lưu Anh cười: “Vương gia
đã có lệnh, tiểu nhân phải ở cận kề hộ vệ tam tiểu thư, tướng gia đã thương
tình xin thu xếp cho tiểu nhân một phòng trong Đường viên”. Nói xong nháy mắt
với Lý tướng.
Lý tướng vỡ lẽ, thầm khâm
phục Bình Nam vương suy tính chu toàn, có người của chàng bảo vệ, Thanh La còn
chạy đi đâu? Cho dù có chạy, cũng không phải trách nhiệm của mình, vậy là ông
ta lập tức tán thành.
Sau khi Lưu Anh và Tiểu
Ngọc đi về phía Đường viên, Lý tướng cười khà khà vuốt râu nói với A La: “A La,
đúng thật là con gái vừa tròn mười tám! Không ngờ con lưu lạc bên ngoài mà lại
đẹp thế này, người làm cha đây cũng được an ủi lắm thay”.
A La mắt đỏ hoe: “Con gái
ngang bướng ham chơi, trốn khỏi nhà, để cha lo lắng. May có Bình Nam vương giúp
đỡ, mới bình an trở về phủ”. Nàng cười thầm trong bụng, diễn trò cha hiền con
hiếu có gì khó, tôi còn muốn ăn hết tiêu hết sạch vốn liếng của ông cơ.
Lý tướng lại nhìn kỹ A
La, thấy nàng không đeo đồ trang sức gì, than thở: “Ra ngoài sao bằng ở nhà,
nhìn con kìa, thiên kim của tướng phủ mà lại ăn vận đơn sơ thế này! Đại phu
nhân, bà sai quản kho đánh vài đồ trang sức, mấy bà cũng nên sắm cho con mấy bộ
váy áo”.
Đại phu nhân tươi cười:
“Cái đó là đương nhiên. A La à, thái tử phi và đại tỷ của con đã hỏi thăm mấy
hôm nay nói nhớ con lắm, nhắn là khi nào con về nhất định vào cung thăm họ”.
A La cười thầm, sao mà
nhanh thế! Nàng còn chưa có thời gian để thở, đã phải chạy khắp nơi thăm hỏi.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Mấy năm không gặp đại tỷ, A La cũng nhớ lắm”.
Đúng lúc đó gia nhân mang
vào một phong thư, Lý tướng mở xem, cười ha hả: “A La, con nghỉ ngơi đi, An
Thanh vương mời con ngày mai vào phủ dự tiệc”.
An Thanh vương? Cha của
Lưu Giác? A La nghĩ thấy buồn cười, nàng đã trở thành bảo bối thật rồi, vừa về
đến phủ ngồi chưa ấm chỗ, đã phải chạy khắp nơi phô trương. Nghe đồn An Thanh
vương khí độ phi phàm, được trao giữ Xích long lệnh của tiên đế nắm trọng trách
đảm bảo sự bình an của vương thất, thống lĩnh Hữu quân, uy danh vang khắp Biên
thành, khiến mấy nước lân bang mấy chục năm không dám nhòm ngó Ninh quốc. Lưu
Giác còn nói, cha chàng cũng là người rất si tình. A La cảm thấy tràn đầy hiếu
kỳ đối với ông ta, An Thanh vương là người như thế nào?
Bất luận ông ta là người
thế nào, Lưu Giác, chàng cứ đợi thiếp thu phục cha chàng, xem chàng hối hận như
thế nào vì đã dám “giải” thiếp về đây.
Đường viên không thay
đổi, khóm hải đường vẫn nhẫn nại trước sân, nhưng đồ đạc trong phòng đã được
thay mới hết, bày biện toàn đồ dùng quý báu, không khó nhận ra ý đồ nịnh nọt lộ
liễu của Lý tướng. Lưu Anh nhìn thấy khóm hải đường, ngẩn người nhìn A La, bụng
nghĩ, thì ra là thế, rồi y cũng chẳng câu nệ phép tắc, tự chuyển về phòng mình.
Tiểu Ngọc đuổi theo mắng: “Làm gì có chuyện nam nữ chẳng qua hệ gì lại ở chung
nhà? Không biết xấu hổ!”.
Lưu Anh cười hì hì: “Chúa
thượng đã có lệnh, không được rời tam tiểu thư nửa bước. Có ta ở đây bả