
“Đừng quên, con đã định
hôn với Bình Nam vương, đã ra khỏi khuê phòng, bị lỡ mất ba năm! Ngày mai ta sẽ
đến bàn với An Thanh vương chọn ngày thành hôn!”.
A La cười: “Cha à, cha hồ
đồ hay sao? Ninh vương đang bệnh nặng, sao cha dám gả con vào lúc này?”.
Đúng, vương thượng bệnh
nặng, bây giờ mà gả con gái là không thỏa đáng. Lý tướng nghiến răng lẩm bẩm,
đứa con gái này bỏ đi ba năm, khi trở về đã đã không còn nhút nhát như trước,
lời lẽ xem chừng có ý từ hôn, nếu không sớm gả đi, đêm dài lắm mộng. Đầu ông
lóe lên bao toan tính.
Nhìn ánh mắt liếc đảo bất
định của Lý tướng, A La bồi thêm một câu: “Ly Thân vương nắm trọng binh trong
tay, ngộ nhỡ...”.
Lý tướng kinh ngạc, phải
rồi, Ly Thân vương là cá trong ao, hai con hổ đấu nhau, bản thân mình quả thực
đã đem châu báu đặt cả vào thái tử, nhưng nếu ngộ nhỡ? Đằng nào ba đứa con gái
hy sinh đứa nào cũng không quan trọng, quan trọng là mình phải kín kẽ, không
được phép sơ sẩy! Bình Nam vương cũng tốt, nhưng nếu Ly Thân vương chiến thắng
thái tử, kế vị ngôi báu, gả A La cho y, mình chẳng phải càng hời hay sao? Nhưng
nếu hủy hôn, mình biết ăn nói thế nào với lão già An Thanh vương? Lý tướng lại
đau đầu.
“Cha khỏi cần phiền não,
bây giờ con chưa đồng ý lấy ai là được chứ gì? Để mọi chuyện rõ ràng rồi tính
cũng chưa muộn!”.
Mặt Lý tướng tươi tắn lại
ngay lập tức, nghĩ đến Bình Nam vương đang ở Lâm Nam chưa về, Ly Thân vương
cũng ở tận Biên thành, lúc này chưa cần lo vội. Ông thầm khen A La mưu kế: “Ý
hay lắm, thật không hổ là con gái ngoan của ta! Ngày mai vào cung thăm tỷ tỷ,
con nhớ trang điểm thật đẹp đấy!”.
Thanh Lôi rất không muốn gặp mặt Thanh La, nhưng lại
không thể không gặp.
Tại Đông cung, thái tử
mỉm cười hỏi: “Tiểu muội này ba năm rồi không gặp, Lôi Nhi không muốn cùng hàn
huyên chuyện cũ hay sao? Nàng ta là vương phi tương lai của Bình Nam vương
đấy”.
Vương Yến Hồi xen lời:
“Không biết ba năm nay tiểu muội Thanh La thay đổi thế nào, tiếng đàn năm xưa,
Yến Hồi quả thực khó quên”.
Mắt thái tử thoáng một
tia mơ hồ, nhưng lập tức lại trong veo như nước.
Lúc đó một cung nữ đi vào
quỳ bẩm: “Tam tiểu thư tướng phủ cầu kiến!”.
“Mau mời vào!”.
A La bước từng bước ngắn,
thong thả vào cung, nàng cởi chiếc áo choàng, quỳ phục xuống nền: “Thái tử điện
hạ thiên tuế, thỉnh an thái tử phi, thỉnh an lương đệ!”. Chiếc váy màu xanh
nhạt xòe như cánh bướm, vóc dáng thanh mảnh như mầm lộc biếc đầu cành lúc xuân
về. Hôm nay nàng đã cất công trang điểm, không biết người ở Đông cung nhìn thấy
sẽ phản ứng thế nào?
Thái tử cười: “Đều là
người nhà, không cần đa lễ, đứng lên đi!”.
A La đứng dậy, khi vừa
ngước mắt, sắc thu ba sóng sánh, nụ cười diễm lệ như đóa mai bừng nở trong nắng
xuân, khiến ba người trong điện giật mình. Thanh Lôi bất giác nắm chặt nắm tay,
trong lòng như có tiếng thầm thì: “Đã sớm biết mà, có một người mẹ như vậy, ả
ta lớn lên tất sẽ là giai nhân khuynh thành!”. Ánh mắt như bốc hỏa, liếc nhanh
thái tử, chỉ thấy Lưu Giám đứng ngây người. Thanh Lôi ngẩn ngơ, cũng phải thôi,
một giai nhân như vậy, đàn ông nào chẳng động lòng?
Vương Yến Hồi là người
định thần nhanh nhất, mỉm cười nói: “Không ngờ tiểu muội Thanh La lưu lạc mấy
năm trở về lại đẹp đến thế, quả thật khiến chúng ta nhìn không muốn rời, Yến
Hồi này tự hổ thẹn không bằng!”.
Thái tử cũng sực tỉnh,
cười nói: “Bình Nam vương thật có phúc!”.
A La cất tiếng: “Anh rể
trêu đùa A La rồi, ai bảo muội sẽ lấy huynh ấy? Muội không thích kiểu người lỗ
mãng như vậy!”.
Nói đoạn, đi đến bên
Thanh Lôi,”Hai vị nương nương, một người cao sang quý phái, một người tuyệt sắc
vô song, A La đâu sánh được”.
Vương Yến Hồi nói đùa:
“Chẳng phải thái tử có chuyện cần đi sao? Không nên quấy rầy chị em thiếp hàn
huyên”.
Lưu Giám có vẻ nấn ná
không muốn đi, mối hoài nghi trong lòng bao năm cuối cũng đã nghĩ ra lời đáp,
nhưng bây giờ chưa phải lúc hỏi chuyện đó. Nụ cười lại hiện trên khuôn mặt tuấn
tú của chàng: “Đã đến đây, cứ ở lại Đông cung chơi ít ngày, Lôi Nhi nhớ muội
lắm đó”.
Thái tử giữ nàng ở trong
cung là có ý gì? Muốn chứng thực khúc “Thu thủy” kia hay là định dùng nàng làm
con tin? A La thầm cảnh giác, nét mặt vẫn tươi cười.
Trong đầu Vương Yến Hồi
đang suy nghĩ rất lung, cảm thấy Thanh La nói không lấy Bình Nam vương có gì
không thật. Nếu không lấy Bình Nam vương, thì người trong lòng nàng ta là ai?
Bình Nam vương Lưu Giác người tuấn tú hào hoa, trẻ măng đã được phong vương, uy
quyền sáng chói, một trang nam nhi hoàn hảo, là giấc mộng của bao tú nữ danh
gia. Sắc đẹp của A La khiến ba người ở đây kinh ngạc như thế, lẽ nào nàng ta
muốn địa vị cao hơn? Hay là người trong lòng nàng ta là...
Thanh Lôi nắm tay A La,
hỏi Vương Yến Hồi: “Ba chúng ta đến nhà thủy tạ chơi được không?”.
Vương Yến Hồi cười nhạt:
“Được, ta đang muốn chuyện phiếm với tiểu muội Thanh La”. Nhìn thấy nhà thủy
tạ, A La ngây người ra. Đây quả là cảnh thần tiên. Hơi nóng từ mặt hồ sen bốc
nghi ngút mịt mờ như sương khói, giống như người ta đào hầm đốt than dưới đáy
h